Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870: Thì Ra Là Ngươi (2)

Thánh Khư Chương 1870: Thì ra là ngươi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bề ngoài của Thi Luân trông vô cùng thần thánh, toả ra tia sáng kéo dài đến hàng tỉ trượng chiếu sáng cả vùng vũ trụ này, nhưng bên trong thì lại kinh hoàng khôn cùng, cứ như thể Địa Ngục chân chính đang được tái hiện.

Nữ tử áo trắng lại tung ra nắm đấm toả sáng, đánh ra một mảnh vũ trụ chúng sinh đồ (2) đang quỳ bái. Nàng bay vọt lên trời, áo trắng phấp phới, sợi tóc bay nhẹ, như là thần tiên hạ phàm!

(2) Chúng sinh đồ: bức tranh vẽ tất cả các loại sinh vật có tâm thức, bao gồm cả người và động vật, thực vật,…

Chúng sinh đồ được tạo thành một cách tự nhiên từ trật tự và các quy tắc diễn dịch của phù văn.

Đoàng!

Nữ tử áo trắng mạnh mẽ oanh tạc Thi Luân, quét sạch núi thây biển máu, đánh bay Thi tổ ra ngoài. Cả người lão lúc này toàn là máu, làn da khô quắt cũng nứt ra.

“Trời ạ, Thi tổ cũng sắp bị tiêu diệt, tượng thần của lão trên tế đàn của tộc ta đã rạn nứt, có máu chảy ra!”

Vô số người kêu lên sợ hãi, lại thêm một vị cao thủ có uy vọng cấp Ánh Chiếu Chư Thiên phải ra đi sao?

Nữ tử áo trắng đột nhiên đánh ra một chưởng. Trong quá trình truy kích, nàng ấy đem tất cả máu rơi rụng đều cuốn vào bên trong Đại Uyên.

Máu của Thi tổ nếu sót lại trong tinh không sẽ ẩn chứa một loại năng lượng hoạt tính. Nhân vật như vậy nói không chừng có thể nương nhờ một giọt máu mà bỏ trốn rồi lại tái sinh.

Nhưng bây giờ đã không còn hi vọng nào, nữ tử áo trắng này quyết không buông tha lão.

“Thế gian này thật sự có nhân quả sao?” Thi tổ lảo đảo, hộc máu không ngừng, tự nói với chính mình.

Lão ta năm đó là một trong những chủ lực sát hại phụ thân của Yêu Yêu, giờ lại bị chính con gái của hắn truy sát. Trong giây phút sắp bị đánh gục, lão bỗng nhiên có chút chấn động trong lòng.

Đoàng!

Nữ tử áo trắng lại ra tay xuyên thủng cơ thể của Thi tổ, loại máu đặc biệt của Thi Tộc văng tung toé ra đều rơi vào bên trong Đại Uyên, sau đó bị bóng tối vô tận cắn nuốt, mà Thi tổ thì vừa gào thét vừa rớt vào Đại Uyên.

“A, không!” Nhiều Tiến Hoá giả Thi Tộc đang chú ý đến trận chiến này giờ đều lạnh từ đầu đến chân. Lão tổ của bộ tộc bọn họ cuối cùng cũng bị mất mạng.

Bọn họ cũng y chang như Cơ Giới Tộc, tự tay đẩy nhân vật trọng yếu của tộc mình vào hố lửa!

Bùm!

Nữ tử áo trắng trông phong hoa tuyệt thế, nhưng lúc xuất thủ lại rất quả quyết, cũng rất vô tình. Nàng bay từ trên trời xuống, một chưởng đánh ra khiến cho Thi tổ gào thét liên tục.

Thi tổ dù cho không cam tâm cũng không thể xoay chuyển trời đất, thân thể trong chớp mắt đã nổ tung.

Sau đó, mưa máu đầy trời và mấy phần còn sót lại của thi thể đều rơi xuống phía sâu trong Đại Uyên, bị bóng tối nuốt chửng.

Toàn bộ vũ trụ yên tĩnh. Lại một vị cao thủ cấp Ánh Chiếu Chư Thiên lìa đời.

Nữ tử kia áo trắng xuất trần, cô đơn lẻ bóng bên trong Đại Uyên, thân thể toả ra ánh hào quang nhè nhẹ, chiếu thẳng đến trái tim của tất cả mọi người, và cũng chiếu sáng cả thời đại này.

Mọi người đều chấn động. Nữ tử áo trắng này quả thật mạnh trái với lẽ trời, cứ thế gọn gàng lưu loát liên sát cao thủ cấp Ánh Chiếu Chư Thiên!

Khắp tinh không đều rơi vào yên tĩnh!

Vũ trụ mênh mông, nhưng nếu nói chính xác thì số lượng tinh cầu sinh mệnh lại vô cùng thưa thớt, phân bố rải rác ở trong tinh không rộng lớn, mà hiện tại, tất cả lãnh thổ sinh mệnh đều đang cộng hưởng.

Trong một ngày có hai vị cường giả Ánh Chiếu Chư Thiên nằm xuống khiến tinh hải đều run sợ.

Trên rất nhiều tế đàn, hai vị tôn thần kia giống như nổ tung, năng lượng tinh thể của cối xay lớn rớt xuống, huyết vũ lan tràn.

Trong vũ trụ, mấy chục mấy trăm nghìn chủng tộc, bất luận là lớn mạnh hay nhỏ yếu thì ngày hôm nay tộc nào cũng cảm giác được một loại băng hàn ngấm vào tận xương, cảm thấy sinh mệnh quá mức yếu ớt, ngay cả ông trùm cấp Ánh Chiếu Chư Thiên cũng bị người ta giết chết, vật thì còn cái gì an toàn đáng tin đây?

“Cười người hôm trước hôm sau người cười, kẻ săn mồi cuối cùng sẽ có ngày trở thành kẻ bị săn. Năm đó Cơ Giới Kim Cương cùng Thi Tổ bá đạo cỡ nào, hiệu lệnh tinh không, không ai dám không theo, động một cái là giết chóc chủng tộc khác, phá hủy tinh cầu lại nhiều vô số kể. Thế nhưng bất luận là người huy hoàng bao nhiêu năm, lớn mạnh cỡ nào, cuối cùng cũng có một ngày già cả, bây giờ bị người ta chém giết, âu cũng là một vòng luân hồi mà thôi.”

Im lặng qua đi, tất nhiên là sôi trào.

Khắp nơi đều đang bàn tán suy đoán thân phận của nữ tử áo trắng. Bọn họ không nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ kia, bởi vì tất cả những hình ảnh ghi lại được ở phụ cận Đại Uyên đều cực kỳ mờ ảo.

Toàn tinh không đều đang thảo luận rất sôi nổi.

Sở Phong đi ra từ bóng tối, quét mắt nhìn khắp Đại Uyên, cuối cùng liền không biết sợ hãi mà tiến lên tiếp cận vùng đất hắc ám kia.

Người khác có thể không thấy rõ, thế nhưng Sở Phong lại thấy cực kỳ rõ ràng, thông qua Hỏa Nhãn Kim Tinh đã nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử kia, quả thực là giống Yêu Yêu như đúc. Điều này khiến hắn rất bất an, sau đó không kìm được mà ngây người đến xuất thần.

“Số đặc biệt, số đặc biệt đây! Người tạo ra thảm họa kinh thế quả nhiên là đại ma đầu Sở Phong, mau đến xem, người ở phụ cận Đại Uyên đều chạy hết, chỉ có mỗi một mình Sở Phong quay lại, không hề sợ hãi khu vực kia một chút nào!”

Thực lực của bình đài Hắc Huyết quả thực phi phàm, vậy mà vẫn luôn theo dõi tình hình nơi này, trong thời gian ngắn đã phát hiện ra tung tích của Sở Phong, bắt được hình ảnh của hắn.

“Trời ạ, đại ma đầu Sở Phong quả nhiên là hung thú, vậy mà lại quen biết nữ nhân kia. Các người có nhìn hắn đang nói cái gì với Đại Uyên không, rõ ràng là đi đến biên giới rồi, còn đang nói chuyện đó, đáng tiếc không quay được khẩu hình của hắn.”

“Đây là... mưu sát, có dự tính lừa giết tinh anh của các tộc!? Sau khi những Thánh Nhân kia bị giam cầm thì đều không thể cử động, bị hắn đánh chết, hai vị cường giả cấp Ánh Chiếu Chư Thiên thì cũng bỏ mạng, đây đều nằm trong kế hoạch của hắn!”

Các nơi trong vũ trụ bỗng có một đám người kinh hãi hô lớn.

Một đám người đều cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân. Bởi vì lúc đầu, rất nhiều người cho rằng sự xuất hiện của nữ tử kia chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ lại phát hiện đó không chỉ đơn giản là sự trùng hợp.

Sở Phong không biết tình huống như thế nào, chỉ ở nơi đó mà dụt dè nói: “Tiên tử, ta vô ý làm phiền, nhưng trong lòng có mê hoặc, muốn thỉnh giáo người một chút.”

Bình Luận (0)
Comment