Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tinh không đang loạn hết cả lên. Ngay cả cao thủ Ánh Chiếu Chư Thiên lâu năm cũng đã chết, dẫn đến trên tế đàn ở khắp nơi đều nổi lên mưa máu, chấn động lòng người.
“Trời ạ, đại chiến kinh thế vẫn còn chưa kết thúc. Gần Đại Uyên có cao thủ cấp Ánh Chiếu Chư Thiên xuất hiện, thần chiến lại tiếp tục bùng nổ!”
Tin tức này lại khiến cả Tinh Hải sôi sùng sục
Nền tảng Hắc Huyết, nền tảng Nguyên Thú gần như tê liệt vì tin tức bùng nổ, lượng người đăng nhập vào gia tăng chóng mặt, tất cả đều muốn xem trực tiếp cuộc chiến.
Thi tổ đã tới từ lâu, vốn vẫn ở bên ngoài Đại Uyên thờ ơ theo dõi trận chiến kia, không thèm ra tay cứu viện, chỉ âm thầm nhìn Cơ Giới Kim Cương tử trận.
Nhưng chờ đến lúc lão ta muốn rời đi thì kinh hãi phát hiện, một nữ tử áo trắng mái tóc xoã tung, trên chiến bào còn lưu lại vết máu từ thời thượng cổ, đã vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau lão.
Thi tổ thề, lão thật sự không định động thủ, chỉ muốn lặng yên rời đi, nhưng không nghĩ tới nữ tử này lại nhạy cảm như thế, cách tinh không xa xôi cũng có thể phát hiện ra mình.
“Vị đạo hữu này, ta nghĩ hình như có gì đó hiểu lầm, lão hủ lập tức rời đi ngay!”
Thi tổ giải thích, tận lực nở ra nụ cười ấm áp.
Nhưng mà, lão ta cười còn khó coi hơn so với khóc, toàn bộ mái tóc đã sớm rụng sạch, lớp da màu vàng nhạt khô quắt dính lên khung xương. Đây quả thực là một bộ xương còn sống.
Nữ tử kia không nói gì, vẫn đứng yên nhìn lão. Một luồng sát khí toả ra mãnh liệt bao trùm cả nơi đây, khiến cho da đầu của Thi tổ như muốn nổ tung, cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nữ tử này có vóc dáng cao gầy, mái tóc dài che khuất một nửa gương mặt trắng bóc xinh đẹp. Lúc này, dù không có gió nhưng mái tóc của nàng ta lại bay phấp phới, lộ ra hoàn toàn một gương mặt tuyệt đại phong hoa, hoàn mỹ không một tì vết.
Nhưng sau khi thấy dung mạo của nàng, Thi tổ lại chấn động, sau đó hoảng sợ, run giọng hỏi: “Là ngươi?”
Lão làm sao có thể không biết đến người được xưng là kỳ tài mạnh nhất từ trước tới nay, tư chất ngút trời, vào thời thượng cổ, thời đại hoàng kim nhất của vũ trụ cũng không ai là đối thủ được. Nàng là Yêu Yêu tái xuất sao?
“Không, ngươi là nhục thể của nàng, năm đó bị đánh lọt vào trong Đại Uyên!” Thi tổ hít sâu một hơi.
Lão để ý thấy đôi mắt của nữ tử này hơi u ám, có chút trống rỗng. Dù là trên thân có mười phần linh khí, nhục thân mạnh mẽ vô song, cũng không thể tránh khỏi chỗ thiếu hụt duy nhất này.
Nếu là Yêu Yêu năm đó thì không phải loại khí chất này!
Dù vậy, Thi tổ vẫn tê cả da đầu, rất muốn lập tức bỏ chạy. Quả đúng là thiên tài với danh xưng tư chất mạnh nhất trong lịch sử, sống trong Đại Uyên mà vẫn chưa chết, nhục thân từ thượng cổ đến nay vẫn còn tồn tại, lại đang vận chuyển Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp! Thế này thì phải mạnh đến mức nào chứ?
Đồng thời, lão cũng đang nghĩ, nếu như năm đó không giết chết Yêu Yêu, để nàng sống đến lúc này thì sẽ lại còn mạnh đến cỡ nào.
Trên thực tế, từ lúc Thi tổ thấy được chiến bào màu trắng trên người nàng đã có điều suy đoán. Đây là chiến bào đầu tiên mà năm đó phụ thân của Yêu Yêu đưa cho nàng.
Nghĩ đến đó, Thi tổ liền lùi lại. Lão năm đó đã từng vây công phụ thân của Yêu Yêu tại vùng phụ cận tinh vực mà Tây Lâm Tộc thống trị. Một đám người cùng nhau tham chiến, trong đó, một chưởng của lão có tác dụng cực kỳ trọng yếu, Thiên Thi Chưởng đánh xuyên qua lưng của phụ thân Yêu Yêu. Độc Thiên Thi vô địch thiên hạ đã khiến cho vị Tiến Hoá giả cấp Ánh Chiếu Chư Thiên trẻ nhất kia chiến lực giảm mạnh, thân thể lảo đảo, cuối cùng bị cả đám người liên thủ đuổi giết, không còn đường sống!
Cho nên, sau khi nhìn thấy nhục thân của Yêu Yêu, lão liền chột dạ. Dù đã sống qua tháng năm dài đằng đẵng, sắc mặt của lão lúc này vẫn vô cùng khó coi.
Sau một khắc, nữ tử áo trắng xuất thủ. Lần này, nàng quyết đoán mà mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, vận dụng Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, khiến cho các vì sao trên vũ trụ bừng sáng, các loại năng lượng sôi trào đến mức cao nhất, cộng hưởng với nắm đấm trắng nõn và lấp lánh của nàng.
Phụt!
Chỉ một chiêu xuất ra, Thi tổ mặc dù dốc hết toàn lực ứng phó cũng không chịu nổi, ho ra đầy máu. Nữ tử áo trắng kia dùng nắm đấm chói loà đó đánh ra năng lượng kinh thế hãi tục, kết hợp với trật tự phù văn, thiếu chút nữa đã chặt đứt cả cánh tay của Thi tổ.
Lão ta dù thế nào cũng từng đứng trong hàng ngũ cao thủ đỉnh cao của vùng vũ trụ này, hiện tại tuy đã già, thân thể mục ruỗng, huyết khí khô cạn nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy.
Chỉ có thể là do cô gái mặc áo trắng này quá lợi hại, nhục thân hoàn mỹ, có thể rung chuyển trời đất!
Trên thực tế, khi lão ta nhìn thấy nữ tử áo trắng này chỉ bằng tay không đã đánh xuyên qua người Cơ Giới Kim Cương thì đã biết sự đáng sợ của nàng, dù sao ưu điểm của gia tộc Cơ Giới Kim Cương chính là thân thể, được xưng là Kim Cương Bất Hoại, bất hủ bất diệt.
Thế nhưng kết cục cuối cùng của lão ta lại vô cùng thê thảm.
Giờ đến lượt mình, Thi tổ có cảm giác đại sự không ổn.
Bùm!
Nữ tử áo trắng đi từng bước về phía trước như thiên tiên hạ phàm. Váy trắng bay phấp phới trong làn mưa ánh sáng vô cùng lấp lánh, chiếu sáng cả một vùng Đại Uyên tối tăm, khiến cho nơi đây sáng ngời đến cực điểm.
Động tác của nàng chính là Đạo Vận, trông rất tự nhiên. Thân thể này dù ở trong Đại Uyên mà vẫn bất tử, có thể vận động Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp nhiều năm như vậy quả thật không thể tưởng tượng được!
Nhục thân của Yêu Yêu quả xứng với danh xưng tư chất trái với lẽ trời, không hề nói điêu một chút nào, phản ánh chân thực sức mạnh vô địch của nàng!
Bùm!
Một quyền này đã đánh nát nắm đấm của Thi tổ, và cũng làm nổ tung toàn bộ cánh tay của lão. Thật không thể tin nổi, một nhân vật lão làng cấp Ánh Chiếu Chư Thiên mà lại bị đánh đến nỗi máu thịt be bét. Chỉ có thể là do đối thủ quá khủng.
“Ngươi...” Thi tổ kinh sợ. Lúc lão hiệu lệnh vũ trụ, tổ tiên của Yêu Yêu tổ còn chưa biết ở nơi nào đâu, thế mà bây giờ lão lại bị đánh đến nỗi Thi huyết bay tứ tung.
“Chết đi!”
Thi tổ gầm thét, ánh sáng vàng toát ra từ toàn thân ngưng tụ lại thành một cái Thi Luân (1), nhìn như một mặt trời khổng lồ hiện ra trên bầu trời, nhưng bên trong lại là núi thây biển máu, vô số lệ quỷ cùng thây ma đang kêu rên, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
(1) Thi Luân: vòng tròn bằng xác chết.