Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1881 - Chương 1881: Nỗi Bi Phẫn Của Người Nhặt Nhạnh (1)

Thánh Khư Chương 1881: Nỗi bi phẫn của người nhặt nhạnh (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong cảm thấy rất trống rỗng. Sau khi vì dân tộc báo thù, chém hết kẻ địch trong thiên hạ, hắn lại không hề có cảm giác kích động đặc biệt gì cả.

Có lẽ bởi sau khi đã đạt được mục tiêu, nhảy đến điểm cao nhất, ai cũng sẽ cảm nhận được loại thương cảm vắng vẻ như này đi.

“Đây là bệnh, cần phải trị!” Đại Hắc Ngưu gần như trực tiếp nói trúng tim đen.

Sở Phong cạn lời, tuy rằng những lời kia không hề êm tai, thế nhưng xác thực có chút đạo lý. Trong lúc nhất thời hắn giống như mất đi mục tiêu tiến thủ, hơi có cảm giác mê man.

Hắn đăng nhập vào bình đài Nguyên Thú, trông thấy rất nhiều thư để lại, sau đó chỉ phát ra một tiếng than nhẹ.

“Mau xem, đại ma đầu Sở Phong cuối cùng cũng đăng nhập a, lại lần nữa xuất hiện trên bình đài, đây là có ý nhì nha? Hắn chỉ thở dài một cái trước ống kính mà thôi, sau đó lại nhìn vũ trụ, một câu cũng không nói.”

Mọi người đều trông thấy tài khoản màu vàng của Sở Phong phát sáng, sau đó được bình đài Nguyên Thú đưa lên trang đầu, trong nháy mắt đã dẫn đến chấn động lớn. Dù sao thì Sở Phong cũng vừa mới làm xong đại án kinh thiên – huyết tẩy các tộc quần đối địch, ngay cả mười gia tộc đứng đầu cũng bị công phá mất hai nhà, làm sao có thể không khiến người ta rung động?

Sự xuất hiện của hắn không hề kém cạnh cơn lốc vũ trụ quét sạch khắp nơi, vô số người lũ lượt đăng nhập vào phát trực tiếp trên bình đài Nguyên Thú.

“Ma đầu Sở Phong, không, phải gọi là Sở Thần Vương. Xin hỏi sau khi ngài tung hoành vũ trụ tiêu diệt đối thủ thì lúc này có cảm nhận gì?”

Tin tức giống như bom nổ mà xuất hiện, tài khoản màu vàng của Sở Phong không ngừng phát sáng, theo số người tiến vào xem trực tiếp đã tăng đến con số thiên văn, tài khoản của hắn bắt đầu tỏa ra thần quang ngũ sắc lấp lánh.

Đây chính là thiết lập của bình đài Nguyên Thú, hơn nữa còn càng được chú ý, tài khoản khi hiển hóa ngày càng đặc thù, thần thánh mà rực rỡ.

Cuối cùng, Sở Phong không hề nói lời nào, chỉ có một tiếng thở dài ban nãy khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

“Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Tài khoản này đi lên cũng có nghĩa “vô địch là vắng vẻ cỡ nào”, hắn chỉ để lại một tiếng thở dài, ấy là đang than thở vô địch quá cô độc!”

Có người giải thích quá trớn.

Giờ khắc này, người của bình đài Hắc Huyết đang đứng ngồi không yên, bọn họ cũng muốn Sở Phong chứng nhận ở bình đài nhà mình, sau đó đăng nhập nói một chút về vấn đề tiêu điểm.

Hiện tại, người của cả tinh không đều biết nhất cử nhất động của đại ma đầu Sở Phong sẽ nhận lấy sự chú ý gấp bội của các nơi, bản thân trời sinh đã mang đề tài tiêu điểm.

Sở Phong rất khách khí biểu thị bản thân có thể đàm luận, đồng thời cũng rất tự nhiên đều cập đến gần đây đang nghiên cứu loại thần kỹ Thiên Nhai Chỉ Xích, còn hỏi bình đài Hắc Huyết có quyển kinh hoàn chỉnh hay không.

Người phụ trách thảo luận của bình đài Hắc Huyết nghe xong rất muốn nói: VIẾT, ĐIỀN, HÚC, TẢO!

Đậu xanh! Mở miệng liền nói muốn cực hạn thân pháp trong truyền thuyết, công phu sư tử ngoạm kia cũng quá con mợ nó tài rồi, nếu như chỉ là một hai quyển kinh văn thông thường thì cũng thôi, không tính là gì.

Thế nhưng bản hoàn chỉnh của Thiên Nhai Chỉ Xích và Súc Địa Thành Thốn tự xưng là thân pháp mạnh nhất của vũ trụ âm gian, có giá trị liên thành, người thực sự nắm giữ làm gì nỡ đưa ra toàn bộ!

Người phụ trách thảo luận của bình đài Hắc Huyết biểu thị khó mà gom đủ loại thần kỹ này.

“Mua bán không thành thì nhân nghĩa vẫn ở, sau này lại hợp tác vậy.” Sở Phong khách sáo nói, sau đó quả quyết kết thúc trò chuyện.

Sở Phong biến mất, không cho phép các bình đài đi theo nữa, bắt đầu cùng mấy người Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu kiểm kê chiến lợi phẩm.

Cũng trong lúc đó, rất nhiều cường giả cũng hành động, nhanh chóng từ các nơi chạy đến Tây Lâm Tộc, Thiên Thần Tộc,... muốn kiếm chút tiện nghi.

Nếu như lúc bình thường, ai lại dám mạo phạm mấy cường tộc như thế? Nhưng thế cục hiện tại đã khác, ngay cả Thi Tộc cũng bị Sở Phong đánh cho tàn lụi, ngoại trừ không động vào thường dân thì chiến lực cao đoan đều bị diệt sạch, một người cũng không còn.

Đạo thống như vậy, trong đó có hai tộc đều từng nằm trong mười thứ hạng đầu, chắc chắn ẩn chứa rất nhiều thiên tài địa bảo, tinh túy dày đặc.

Mọi người đều cho rằng, biết đâu sau khi đám người Sở Phong vơ vét hết lượt sẽ vẫn có “trân châu” sót lại, vẫn có các loại thần vật chưa được động đến, bởi vậy bọn họ mới lấy danh nghĩa “nhặt nhạnh chỗ tốt” mà đến.

Không hề nghi ngờ, bất luận là Thiên Thần Tộc, Tây Lâm Tộc hay là Thi Tộc, Linh Tộc, U Minh Tộc, tất cả đều chịu hai lần thương tổn. Tiến hóa giả dám vượt qua tinh hà chạy đến nơi này, bản thân chắc chắn đều có bản lĩnh nhất định, đa số đều là Á Thánh!

Những người này đánh tới đều có mưu đồ rất lớn, những thứ bình thường vốn dĩ không lọt vào mắt, bởi vậy chỉ hận không thể lật tung cả mảnh phế tích, lục tung hết thảy tinh cầu mà tìm kiếm.

“Đáng hận a, một đám người bịt mặt xâm lấn Thiên Thần Tộc ta, các người muốn làm gì?”

Bất luận là Thiên Thần Tộc hay là những tộc như Linh Tộc đều còn sót lại vài người, ai nấy cũng vừa sợ vừa hận, đồng thời cũng có chút hoảng hốt, bởi đám người kia giống như lang sói mà xông vào.

Sở Phong không công kích thành trì thông thường, không tàn sát bình dân, thế nhưng những người kia lại không quan tâm điều ấy, bọn họ chỉ hận không thể xới tung nơi này lên một lượt!

Nhưng mà đám Á Thánh nhặt nhạnh này rất căm phẫn, rất tức giận, ai nấy đều không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời hét lớn: Quá con mợ nó sạch sẽ rồi, Tổ Thành của Thiên Thần Tộc, tổ địa của Thi Tộc và các tộc khác, ngay cả cọng lông cũng không dư lại đâu, này là vừa mới xảy ra nạn châu chấu hả? Ngay cả lá cây cũng bị vặt trụi luôn rồi!

Thậm chí sau khi đào ba thước đất cũng phát hiện người ta đã sớm đào qua một lần rồi, làm ăn triệt để hơn bọn họ nhiều lắm!

Có Á Thánh chịu không nổi nữa, cầm lòng không đậu mà trút oán hận trong tinh không, tức giận bất bình mà nói: “Mợ nó, đừng nói là lá cây ngọn cỏ, ngay cả đất đều bị đào đi rồi!”

Gã tức giận cực kỳ, phục chế bản vẽ ở trên bình đài Nguyên Thú, nói rằng bản thân vốn dĩ muốn đào ba thước đất, kết quả lại rầm một tiếng, mới đào được một thước đã rơi tọt xuống hố lớn, lúc này mới mặt choáng mắt hoa nhận ra đám người Sở Phong đã đào chỗ này sâu cả mấy trượng, không ngờ cả đất cũng bị đóng gói mang đi, quá con mợ nó vô sỉ, chưa hề gặp qua tặc nhân nào hung tàn như thế bao giờ, bất cứ thứ gì cũng không chừa lại!

Bình Luận (0)
Comment