Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1886 - Chương 1886: Bốn Phương Đến Triều Bái Và Chúc Mừng (1)

Thánh Khư Chương 1886: Bốn phương đến triều bái và chúc mừng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Khó trách từ xưa đến nay Hoa Sơn đều được biết đến vì mức độ hiểm trở, cả ngọn núi như là mâu thần chọc trời, nơi này chôn giấu quá nhiều kinh văn tương quan, bây giờ xuất thế.”

Đồng thời, Sở Phong tìm được một tòa tháp năng lượng ở chỗ này, hắn rung động khiến trong lòng chính là hắn đạt được thần kỹ mạnh mẽ nhất Địa Cầu Thượng Cổ -Phi Tiên Mâu.

Bây giờ, Sở Phong nắm giữ thần kỹ Thiểm Điện Quyền hoàn chỉnh còn có Đại Nhật Như Lai Quyền không trọn vẹn, đều là thiếu nữ Hi dạy cho hắn, bây giờ rốt cục lại lấy được một loại, hơn nữa lại thuộc về chính bản thân Địa Cầu.

“Một môn thần kỹ a!” Ngay cả Hoàng Ngưu cũng sợ hãi thán phục.

Địa Cầu Thượng Cổ chắc là có hai loại thần kỹ, một là Phi Tiên Mâu, hai là Phiên Thiên Ấn, bọn họ đã đạt được một loại trong đó!

“Thu nhận sử dụng tốt những kinh văn này, truyền cho người thích hợp, hoặc là để lại cho người có duyên.” Âu Dương Phong nói.

Bất kể nói gì, bọn họ cũng phải giành tất cả kinh văn trước, chịu trách nhiệm mở ra núi sông nổi danh, đương nhiên phải chiếm trước các loại tiên cơ.

Một ngày này, khắp Địa Cầu sôi trào, theo sự xuất hiện của từng tòa danh sơn, độ nồng đậm của linh khí tăng vọt, sức sống của toàn bộ thế gian đều mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.

Ngay cả người bình thường cũng cảm nhận được, người vốn dĩ yếu ớt nhiều bệnh, vào hôm nay tinh thần lại sáng láng, giống như cường tráng lên chỉ trong vòng một ngày.

Tiến hóa giả thì càng không cần nói, có thật nhiều người thực lực tăng vọt tại ngày đó.

Có một ít cá chép ở sông lớn vọt lên, dường như muốn hóa rồng. Có Ngũ Sắc Lộc trên núi lớn mọc ra lân phiến, giống như là muốn tiến hóa thành Kỳ Lân. Đương nhiên, đây đều chỉ là ảo giác, chỉ là bước đầu tiên mà bọn chúng bước ra mà thôi, từ từ bước lên con đường tiến hóa dài vô hạn, không biết cần bao nhiêu vạn năm để trở thành Thần thú.

Khi Sở Phong tiến vào đất Thục, tiếng kiếm reo động trời, Thục Sơn run rẩy, dường như muốn hóa thành từng thanh phi kiếm, thậm chí có vài ngọn núi thật đột ngột từ mặt đất mọc lên, phát ra ánh kiếm, ngang dọc trên bầu trời.

“Kiếm Kinh, khó trách đất Thục có nhiều truyền thuyết Kiếm Tiên, mỗi ngọn núi một truyền thừa, đây là thánh địa của người tu kiếm!”

Sở Phong thở dài, hắn mở ra một tòa bí cảnh rất lớn ở chỗ này, đáng tiếc, bên trong có vô số xương trắng, tất cả tiên dân đều đã chết.

Bọn người Hoàng Ngưu, Ngô Khởi Phong, Chu Toàn, Ngao Vương đang chú tâm kiểm kê điển tịch, thu thập tất cả Kiếm Kinh, đây đều là tuyệt học, mặc kệ chính mình có tu luyện hay không, đều phải kế thừa tiếp.

Sở dĩ Địa Cầu Thượng Cổ huy hoàng cũng là bởi vì trăm nhà đua tiếng, dựng lên từng tòa thánh địa tiến hóa.

Cứ như vậy, Sở Phong đi khắp thiên hạ, mở ra các Thánh Sơn, bồi dưỡng Địa Cầu từ thời đại mạt pháp hậu kỳ trực tiếp tiến lên thời đại hoàng kim trong vòng một đêm với tốc độ bão táp.

Ít nhất, chỉ dùng thời gian một ngày mà thôi, hoàn cảnh tu luyện ở Địa Cầu đã có phần nhỉnh hơn so với nền văn minh tiến hóa năm sao hiện tại, thậm chí đang tiến lên sáu sao.

Không hề nghi ngờ, qua thêm vài ngày nữa, linh khí sẽ còn bạo phát mạnh hơn nữa, lúc đó, ngoài việc còn thiếu tiến hóa giả trụ cột ra, Địa Cầu hoàn toàn có thể được xưng tụng là thánh địa văn minh tiến hóa cấp cao.

Theo thời gian tích lũy, có lẽ không đến mấy năm là có thể lại xuất hiện hoàn cảnh linh khí như nước thủy triều như thời kỳ Thượng Cổ!

Núi Long Hổ khôi phục, trời quang mây tạnh, giống như tiên cảnh.

Trên ngọn núi màu đỏ thẫm xuất hiện từng gốc cây tùng cổ xưa, giống như cơn sóng màu xanh lục chập trùng, mênh mông bát ngát, ngoài ra còn có các loại đá lạ phát ra hào quang, vậy mà đều ẩn chứa phù văn trật tự.

Một đám người hít một ngụm khí lạnh, ở chỗ này tu hành làm chơi ăn thật, không hổ là thần thổ nổi danh.

Sở Phong đào ra mảng lớn sân thí luyện tại chỗ này, vô cùng thích hợp cho tiến hóa giả ma luyện bản thân, ngoài ra còn có từng tòa đạo trường, v.v.. đều rất kinh người, điển tịch rất nhiều.

Quan trọng nhất là, hắn đào được bảo vật giữ núi của núi Long Hổ - Long Hổ Tiễn!

Ngày xưa, bí bảo của tông này hiển hóa từ rất sớm, hóa thành long và hổ, xoắn đứt đĩa bay, chém đứt bất luận vật gì công kích nó, uy năng vô tình (4).

(4)Uy năng vô tình: sức mạnh to lớn nhưng chỉ biết hủy diệt không có tình người.

“Bảo bối trong hàng ngũ Thánh khí, không kém gì Tử Kim Trúc chứa linh quang tiên thiên? !” Sở Phong giật mình, sau đó chọn lựa ra, đưa cho Hoàng Ngưu, để nó phòng thân.

“Ta cũng muốn!” Âu Dương Phong bất mãn.

“Gấp cái gì, Địa Cầu lớn như thế, mới mở ra bao nhiêu đạo trường? Sẽ có bảo vật chờ ngươi chọn.”

Đi một vòng lớn, khi đi tới Lao Sơn, Sở Phong sững lại thật lâu không động đậy.

Hắn nghĩ tới Lâm Nặc Y, trong lòng không cách nào yên tĩnh, lúc trước sau khi nàng dùng kế diệt đi tất cả nhân mã của hoàng triều Đại Tề, nhẹ nhàng đi xa, tháp năng lượng của Tạ Siêu Tinh cứ thế biến mất khỏi thế gian, bây giờ ở đâu?

Lâm Nặc Y lãnh diễm mà thông minh, mặc dù đối với hắn xem như rất nhu hòa, nhưng là quá có chủ kiến, khi đó Sở Phong cũng chỉ có thể nhìn chăm chú từ xa, không cách nào thật sự tới gần.

Không cách nào ở bên cạnh nàng, càng chưa nói tới thay đổi ý nghĩ.

Dạng nữ tử này rất khó tiếp cận, nàng vung tay một cái, không mang theo khói lửa, cứ như vậy đi xa, vì sự kiên trì và mục tiêu trong lòng, nàng có thể bình tĩnh quên đi tất cả, trong lòng không có gợn sóng.

Cứ như vậy, Sở Phong tốn thời gian ba ngày, mở ra sông núi các nơi!

Trong lúc nhất thời, Linh Vũ vẩy xuống, vạn vật sinh trưởng, ngay cả một ít hòn đá cũng thông linh (5), muốn biến dị, trở thành tinh quái.

(5)Thông linh: bắt đầu mở ra linh trí, có linh tính.

Sở dĩ có thể mang về nhiều dị thổ như vậy, chủ yếu là công lao Của Yêu Tổ Chi Đỉnh, không gian bên trong nó vô cùng lớn, giống như một thế giới hư vô.

Bằng không, sao danh sơn ở các tinh cầu như Tộc Thiên Thần, Linh Tộc, Tộc Tây Lâm có thể bị đào rỗng.

Sở Phong vì khiến cho Địa Cầu khôi phục sớm một chút, quả thực là tận hết sức lực, tưởng tượng xem khi tập hợp dị thổ trên nhiều ngôi sao như vậy, nơi này sẽ toả ra sức sống như thế nào, nhất định là không gì so sánh nổi.

Ba ngày này, người của Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu thật sự là nơm nớp lo sợ, vẫn luôn chờ Sở Phong giết đến tận cửa, nhưng lại bị tạm thời lãng quên, chuyện này đối với bọn họ mà nói là một loại dày vò.

Bình Luận (0)
Comment