Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1893 - Chương 1893: Thiên Liệt (1)

Thánh Khư Chương 1893: Thiên liệt (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phía trên có bốn người đang đứng, dáng vẻ đều rất thần võ, khí chất xuất chúng, ngoài ra còn có thêm một hai con chó, một con màu vàng óng đang tản ra hơi thở khủng bố, con còn lại có màu đen nhánh, da lông dày rậm đến bóng loáng, ánh mắt cực kỳ hung.

“Cuối cùng cũng qua đây rồi, cho dù là biển hỗn độn của âm gian thì cũng quá khủng bố, ngay cả pháp chỉ của Thiên Tôn cũng bị cháy xém cả góc!”

Trong đó có một người lên tiếng, là một tên nam tử mặc áo áp sáng loáng, giữa trán có một con mắt dựng thẳng đang khép hờ, tỏa ra ánh sáng màu vàng chiếu xa đến mấy ngàn dặm.

Bên trên hồ lô vàng óng kia có dán một tấm pháp chỉ đã hơi ảm đạm, bên góc rìa còn bị đốt cháy xém, vậy mà lại mà... pháp chỉ của Thiên Tôn!

Nếu như để người khác biết thì nhất định sẽ kinh hãi.

“Đại Thiên Cẩu, tiểu Thiên Cẩu, bọn mày có ngửi thấy khí tức nào đặc biệt không? Phải chăng có tàn dư của pháp tắc Thiên Tôn đang dao động?” Trên hồ lô vàng óng, nam tử giữa trán có con mắt dựng thẳng kia lên tiếng hỏi.

“Quả nhiên là bãi tha ma, là mảnh minh thổ a, vừa tiếp cận nơi này đã ngửi thấy mùi vị hôi thối, hơn nữa còn còn mang khí tức mục nát. Chỉ có điều không cảm ứng được bất cứ dao động của pháp tắc Thiên Tôn, chỉ có quy tắc âm u cùng rét lạnh mà thôi.”

Đại Thiên Cẩu màu vàng đáp lại, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, nó rất muốn bịt mũi của mình lại. Bởi lẽ nó không chỉ thông qua khứu giác, mà còn có thể thông qua thần thuật dị bẩm để cảm ứng thiên địa.

“Ở niên đại rất cổ xưa, nơi này từng là nơi mai táng Thiên Tôn, sau đó dần dần trở thành nghĩa địa, âm khí sinh sôi dẫn đến một số đất đai biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Những gì mày nói đều là dã sử, chẳng ai chứng thực được đâu, ngược lại trên cốt thư có ghi chép, mảnh âm gian này tuyệt đối không đơn giản. Có khoảng thời gian, khi dương gian có thể mở thông lộ để qua bên này, những Thiên Tôn đến âm gian đều nằm xuống ở đây, một đi không trở lại hệt như đá chìm xuống biển.”

“Ừ, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, dương gian và nơi này ngăn cách hàng bao nhiêu năm, không còn mấy người biết nơi này nữa rồi, thậm chí rất nhiều người còn không tin là có thứ gọi là âm gian có tồn tại.”

Rất nhanh, mấy người kia đều quay đầu, bởi vì những người khác đền từ dương gian đã điều khiển tàu chiến có dán pháp chỉ Thiên Tôn xông ra khỏi biển hỗn độn, đang tiếp cận nơi này.

Khe hở của hỗn độn, con đường nhỏ kia bị đóng kín. Thế nhưng mấy đội nhân mã này đều có pháp chỉ Thiên Tôn, có đủ khả năng vượt qua nơi này để tiến vào vũ trụ âm gian.

Mấy thân ảnh trên thuyền lớn Thanh Kim vẫn không động đậy như cũ, nhìn thấy những người mới tới cũng không lên tiếng chào hỏi, chỉ bàng quang mà vượt qua.

Bởi vì bọn chúng thuộc vào truyền thừa khác, người khai sơn lập tổ của hai bên đều là Thiên Tôn, dưới tình huống thông thường đều tận lực tránh va chạm, nếu không rất dễ dẫn đến tranh chấp giáo nghĩa và đại chiến môn phái!

“Mọi người dựa vào thủ đoạn của mình mà tìm kiếm khí vật trong truyền thuyết, ai tìm thấy người đó được.”

Trong hỗn độn, một cây trượng hắc mộc rất lớn giống như thân thuyền đang tiến tới, bên trên cũng có vài người đang đứng, vốn dĩ rất kiệm lời, thế nhưng lúc này lại có người mở miệng.

Không hề nghi ngờ, bọn chúng có thể tiến đến nơi này cũng là do trên hắc mộc có dán một tấm pháp chỉ màu vàng.

“Ừ, lập quy củ trước đã!”Mấy người ở trên thuyền Thanh Kim trước giờ chưa từng lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng đáp ứng.

“Đi thôi, thứ đồ trong truyền thuyết của dương gian chúng ta có khả năng lưu lạc trong mảnh minh thổ này, tuy rằng có chút không tưởng tượng nổi, chỉ là tin đồn, thế nhưng cũng không thể không tin, biết đâu chính là sự thật thì sao.”

Sau đó, khu vực này liền khôi phục yên tĩnh.

Sau khi mỗi người đều tự lên đường, ai nấy đều có hành động, ví như hồ lô lớn vàng óng kia bỗng nhiên mở nắp, vô số thân ảnh từ trong lao ra, nghe theo hiệu lệnh của những người phía trên mà hành động.

Bọn chúng không phải thâm nhập một mình mà còn mang theo cả bộ hạ, một số đến từ dương gian, một số lại là thủ hạ hàng phục được đến từ vũ trụ đổ nát bên trong hỗn độn.

Địa Cầu, núi Côn Lôn.

Khắp nơi đều đến chúc mừng, đây là sự kiện trọng đại đã lâu không xuất hiện trong tinh hải.

Sở Phong rất bình tĩnh, nhìn thấy Tây Lâm Tộc, Cơ Giới Tộc và Linh Tộc cũng đến, hắn không hề có ý niệm muốn đuổi cùng giết tận, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn xuống phía dưới.

“Ta không có ý nghĩ diệt sạch tộc đàn của các ngươi.”

Thế nhưng, hắn tất nhiên cũng không quên yêu cầu chỗ tốt. Đường đường chính chính nói với Cơ Giới Tộc rằng bản thân muốn chiến hạm vũ trụ, hơn nữa còn muốn các loại kỹ thuật tân tiến nhất.

Hắn cũng nói cho Tây Lâm Tộc, những điển tịch thuộc về Địa Cầu thì mau chóng vận chuyển trả lại.

Đối với những tộc như Linh Tộc và U Minh Tộc, hắn tất nhiên cũng đề ra các loại yêu cầu.

Trong lòng mấy gia tộc kia tuy rằng đang rỉ máu, thế nhưng cuối cùng đều đáp ứng hết thảy, không một ai dám từ chối bởi vì sợ Sở Phong báo thù, sợ hắn sẽ huyết tẩy hàng loạt giống như bọn chúng tàn sát tổ tiên của Địa Cầu năm đó vậy.

Lúc này, núi Côn Lôn rất náo nhiệt, các loại yến hội đều được bày ra, đám người Sở Phong chiêu đãi khách khứa các nơi.

Cũng ngay ngày hôm ấy, các loại điển tịch cùng kỹ thuật chiến hạm cũng đều được đưa đến, đồng thời Linh Tộc và U Minh Tộc còn mang đến một số đặc sản quý hiếm.

Sở Phong ở trên Côn Lôn đọc qua các loại điển tịch, nghiên cứu tất cả chiến kỹ, toàn bộ đều ghi nhớ tạc dạ.

Tiên vụ vây quanh, mừng mảnh thanh tùng lay động giống như âm thanh biển gầm, trên mấy đỉnh núi cao mọc đầy linh thảo, trời xanh mây trắng, bàn ngọc thạch rất nhiều, tiến hóa giả của các tộc bắt đầu nâng ly cạn chén, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.

“Gần đây bần đạo có cảm giác thiên nhân giao thái, dự cảm một thời đại hoàng kim sắp tới rồi!”

Một vị trưởng lão lên tiếng, nét mặt ngập ý cười, đã hơi uống say.

Rất nhiều người đều oán thầm, thậm chí còn nguyền rủa. Cường giả Ánh Chiếu Chư Thiên của các tộc đều lành ít dữ nhiều, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi vũ trụ hỗn độn để quay về, ngươi còn ở đó mà không biết xấu hổ, nói cái gì mà tương lai thịnh thế?

Có lẽ đây chỉ là thịnh thể thuộc về nhất mạch của Địa Cầu mà thôi, rất nhiều người đều không bằng lòng mà nghĩ thầm, thế nhưng cũng không ai dám nhiều lời.

Bình Luận (0)
Comment