Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới sự ra hiệu của Tần Lạc Âm, tiểu đạo sĩ ngọt ngọt ngào ngào mở miệng gọi Sở Phong một tiếng phụ thân, gương mặt hồn nhiên đến xán lạn, xinh đẹp mà tinh xảo, được người ta yêu thích cực kỳ.
Nụ cười hồn nhiên như thế càng có thể đả động nhân tâm, trong lòng Sở Phong không khỏi xúc động mà ôm lấy nó, luôn cảm thấy đây mới giống như một đứa trẻ bình thường, lập tức trở thành người cha hiền mà ôm lấy tiểu đạo sĩ.
Sau đó, Sở Phong mang theo kiều thê cùng tiểu đạo sĩ nhà mình ngồi lên bè trúc mà bay ngang qua bầu trời, ngắm nhìn danh sơn đại xuyên cùng cảnh đẹp của Địa Cầu.
Địa Cầu hiện tại đã khôi phục hoàn toàn, cảnh đẹp vô số, Long Hổ Sơn như long thét hổ gầm, thác nước Lư Sơn cuồn cuộn vạn trượng, Vân Mộng đại trạch hùng vĩ vô biên...
“Đây là sông Trường Giang, chảy dài như một con rồng ngủ say...”
Sở Phong cười lớn ôm lấy tiểu đạo sĩ, dọc đường đi đều giới thiệu danh lam thắng cảnh cho hai mẹ con, chỉ điểm giang sơn.
Trường Giang, xanh biếc mà rộng lớn, hùng vĩ hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, sau khi hình dạng bề mặt vỏ đất thay đổi, con sông này đã trải dài hơn mười vạn dặm.
“Trường Giang!”
Sở Vô Ngấn giang bàn tay nhỏ, miệng bi bô tập nói phát ra âm thanh non nớt, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ, nó nhìn xuống sông lớn sóng xô cuồn cuộn, gương mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.
Một nhà ba người ngồi trên bè trúc xanh, một đường chảy xuôi mà đi, cuối cùng liền vào biển, trong quá trình tham quan, gặp cảnh sắc nào không thích liền trực tiếp hoành độ hư không, bởi vậy thời gian hao tốn cũng không tính là quá dài.
Người của Đông Hải, Tam Tiên Đảo - Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu đều kinh hãi không thôi, khi biết Sở Phong một đường tiến vào biển, hướng về Đông Hải, ai nấy đều bị dọa đến mặt mày trắng bệch.
Trên thực tế, Sở Phong chỉ hướng về tam đảo mà thôi, sau đó bước lên Bồng Lai.
“Bái kiến Sở Thần Vương!”
Trên đảo nhỏ, Sở Phong trông thấy người đang quỳ dưới đất, sắc mặt hắn rất lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
“Năm xưa là chúng ta có mắt không tròng, là chúng ta ngu dốt, tội đáng chết vạn lần. Thế nhưng nể tình tổ tiên chúng ta thề chết đi theo, chín phần mười đều chết ở trận chiến thời thượng cổ, xin ngài để cho chúng ta một con đường sống!”
Một đám lão giả của đảo Bồng Lai quỳ trên đất, dùng sức mà dập đầu đến rách da chảy máu, thậm chí còn lộ cả xương trắng.
Sở Phong trầm mặc một lúc, hắn quả thực không thể xuống tay được, nghĩ đến tổ tiên của những người này tận tâm trung thành, chết cũng đã chết rồi, bị thương thì cũng bị thương, trong trận quyết chiến anh dũng ở thượng cổ, vô số người đã tử trận. Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Các người tự lo cho mình đi!” Sở Phong nói một câu liền tiến lên trên đảo, trực tiếp đi thẳng đến cấm địa trên đảo Bồng Lai, đi quan sát truyền thừa ở nơi này.
Một đám người chủ trì của đảo Bồng Lai như được đại xá, cảm ân đại đức mà lên trước dẫn đường, Sở Phong ở nơi này một lúc, âm thầm ghi nhớ hết thảy kinh văn mới rời đi.
Tiếp theo, hắn đến đảo Phương Trượng, ở đây gặp một số người quen, tất cả đều quỳ ở nơi này.
Sở Phong cũng đặc xá cho bọn họ, để mấy người đứng dậy.
Công chúa Thanh Kỳ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu không nói lên lời. Trước đây đảo Phương Trượng đã tự mình liên lạc với Sở Phong, để hắn đến tham gia đại hội chọn rể, chỉ có điều trong nội bộ đã định sẵn là sẽ chọn người của Thiên Thần Tộc.
Kết quả là, thân phận của người kia chỉ nổi trên mặt nước, chỉ là thủ hạ của Thiên Thần Tộc mà thôi, một tôi tớ không hơn không kém, chuyện này khiến mọi người trên đảo Phương Trượng sốc đến ngây người.
Ngày hôm nay Sở Phong quay lại, tiêu diệt gần hết Thiên Thần Tộc, khiến đám người trên đảo cảm thấy hổ thẹn cực kỳ.
Sở Phong cũng không để ý, mang theo vợ con quanh quẩn một lúc trên hòn đảo này chừng một tiếng, đọc qua hết thảy điển tịch ở đây liền nhẹ nhàng rời đi, điểm đến tiếp theo chính là đảo Doanh Châu.
Tại Đông Hải, Long Nữ xuất hiện chiêu đãi một nhà ba người.
Sau đó Sở Phong một đường xuôi về phía nam, đi đến Nam Hải, trong vùng biển này, mấy chục giao long màu đen đều đang sợ hãi tột cũng, cuối cùng thì lão Long Vương Nam Hải – giao long đen sống hơn một nghìn năm liền phá sóng mà đến, không ngừng bái lạy Sở Phong, mở miệng cầu khẩn, xin hắn buông tha cho Long Tộc Nam Hải.
Trên thực tế, Sở Phong căn bản không muốn giết chóc. Một trận chém giết với thái tử Hắc Long Nam Hải ở núi Tam Thanh, hắn đã thu được rất nhiều chỗ tốt, mặc dù sau đó Long Tộc Nam Hải có tìm hắn gây phiền phức, nhưng chung quy hắn vẫn không chịu thiệt.
“Quả Hóa Long chín hay chưa?” Sở Phong hỏi, hắn nhìn ra lão giao xà này đã phát sinh biến hóa, càng ngày càng giống giao chứ không phải xà.
“Chín rồi!” Lão long của Nam Hải sợ hãi đáp lại, cuống quít sai người đi ngắt lấy quả Hóa Long.
Kết quả là, Sở Vô Ngấn được ăn một trái vàng óng lấp lánh đến miệng dính đầy nước, sau đó một nhà ba người liền rời đi.
“Đừng quên, sau này mỗi lần quả Hóa Long chín đều phải mang đến Đông Hải đưa cho Long Nữ.” Âm thanh của Sở Phong xa xa truyền lại.
“Tuân chỉ!” Long Tộc Nam Hải cung kính tiễn.
Trên thực tế, Sở Phong không hề đi xa mà tiến vào nơi sâu của đại dương, đi đến khối rubik khiến cho thực lực của Hải Tộc tăng mạnh, một khối kim loại óng ánh.
Năm đó, vật này rớt xuống từ vực ngoại đập xuống đáy biển.
Trong khối rubik kia có một nữ tử đang ngủ say.
“Chết rồi?”
Sở Phong vô cùng ngoài ý muốn, rất nhiều Hải Tộc đều tụ tập ở nơi này nơm nớp lo sợ mà nói với hắn, nữ tử kia nửa năm trước đã chết rồi.
Trong khối rubik trong suốt kia, vốn dĩ có một nữ tử phong hoa tuyệt đại, thế nhưng lúc này đã biến thành một đống xương trắng.
Trên thực tế, Hải Tộc đã suy đoán một lần, rằng nữ tử kia căn bản không có phải đang sống, truyền pháp trước đó có lẽ chỉ là tàn hồn sai sử mà thôi.
Bọn chúng muốn mở khối rubik ra, thế nhưng tìm đủ mọi cách vẫn thất bại.
“Răng rắc!”
Sở Phong dùng Tử Kim Trúc bổ ra khối rubik kim loại, có thể thấy được độ rắn chắc của nó kiên cố nhường nào, kết quả là dương khí bỗng nhiên nồng đậm đến dọa người, khiến cả hải vực sôi trào cả lên, Hải Tộc chạy tứ phía.
Sở Phong cúi đầu, chau mày, đứng ở nơi này rất lâu, cuối cùng liền chôn khối rubik kia cùng hài cốt của nữ tử xuống đáy biển.
Trở lại trên mặt biển, Tần Lạc Âm khẽ nói với Sở Phong: “Ta tới đây là muốn nhắc nhở chàng, Vân Thiên đạo trưởng quái tượng thần thông, lời ông ấy nói nhất định phải đề phòng, ta sợ chàng sơ xuất.”