Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng từ xưa đến nay, còn chưa có một ai có thể nghịch chuyển quy luật sống chết của vũ trụ, người chết không thể sống lại, làm sao có thể thay đổi?
"Lạc Âm, ngươi không được chết!" Hôm nay Sở Phong thế mà lại khóc, quá khứ trải qua đủ loại khốn khổ, đối mặt với rất nhiều đớn đau, hắn đều luôn mỉm cười đối mặt.
Nhưng hôm nay, thân là một nam nhân, nhưng hắn lại không nhịn được, sống mũi cay cay, ánh mắt mơ hồ, hắn gào nhẹ, không muốn, không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này!
Tần Lạc Âm chết ngay trước mặt hắn nhưng hắn lại chẳng thể làm gì.
Nhất là khi nghĩ đến những lời nói đó của nàng, nói hắn chưa từng thích nàng, nàng chưa bao giờ bước vào trong trái tim hắn, bên cạnh nhau vì đứa nhỏ, hoàn thành một loại trách nhiệm.
Điều này khiến cho Sở Phong đau đớn trong lòng, cảm giác áy náy và chua xót, hắn có chút hận chính mình, vì sao giây phút đó không lớn tiếng hét lên, nói ra một câu, thỏa mãn nguyện vọng trong lòng nàng.
Mà nàng, cuối cùng vẫn dịu dàng nhìn hắn, có thể nhìn thấy, nàng đã từng cười, đã từng thoải mái, cả đời nàng đã thích.
Mà đến cuối cùng hắn lại không nói gì, lúc này hắn đau xé ruột xé gan, tự đấm mình một cái thật mạnh, miệng đầy mùi máu tươi, cảm giác tội lỗi và ân hận khiến hắn cảm giác máu tươi như đang đốt cháy, muốn hét rống kêu to, hắn khó có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc và đáng sợ này.
Bên cạnh, một đứa nhỏ bất lực gọi mẫu thân mình, tiếng khóc lớn thương tâm, gục tại nơi này khóc lên không ngừng.
Trái tim Sở Phong đau như bị đao cắt, hắn không chịu nổi, nhưng chỉ có thể thấp giọng kêu lên, trên trán nổi gân xanh, hai tay siết chặt vang lên kẽo kẹt.
Hồn quang Tần Lạc Âm ảm đạm, tắt, đồng thời đang phân tán, sắp hoàn toàn biến mất trong khắp đất trời.
Hai mắt Sở Phong đỏ hoe, cố hết sức ngăn cản, cho đến khi linh hồn hắn run rẩy dữ dội, xuất ra Hồn Chung để giữ lại hồn quang đang dần mất đi sức sống kia của Tần Lạc Âm.
Nàng ảm đạm, không chút sức sống, giống như một cuộn tranh đen trắng, mất đi tất cả linh tính từng có, một trận gió thổi đến cũng đủ để hủy diệt nàng, tan thành mây khói.
"Đây là thứ gì, chặn hồn quang hóa bụi, biến mất trong trời đất?!" Lão bà vừa đau khổ, vừa giật mình, khó có thể tin được.
Nàng từng đích thân chăm sóc Tần Lạc Âm, bắt đầu từ khi Tần Lạc Âm mới tiến vào Đại Mộng Tịnh Thổ, nàng rất đau lòng, cũng rất bi thương, hiện tại khát khao một kỳ tích xuất hiện, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
Sở Phong cũng chỉ ổn định thân thể và hồn quang ảm đạm sắp sụp đổ của Tần Lạc Âm mà thôi, đã không còn cảm giác được sức sống của nàng.
"Không cho hồn quang chạy tán loạn thoát ra ngoài, không có vật chất gì rò rỉ ra, nàng vẫn ở đó, nàng vẫn chưa rời đi, người ngoài cảm thấy nàng đã chết, nhưng ta tin nàng vẫn sống!"
Trên mặt Sở Phong đẫm lệ, dùng sức siết chặt hai tay, mang vẻ mặt hi vọng, không muốn từ bỏ.
Vị thánh nhân viễn cổ bị chém ngang lưng của Đại Mộng Tịnh Thổ kia đã khôi phục một phần vết thương, đi đến đây, nhìn thấy Tần Lạc Âm mất đi sức sống, chỉ còn vật chất linh hồn ảm đạm chứa đầy tử khí, hắn lắc đầu.
"Linh tính đã tiêu tan, chỉ còn lại năng lượng để xây dựng hồn quang, đây là một loại vật chất, Lạc Âm… Nàng đã chết rồi! Bọn ta cũng không muốn nàng rời đi, không muốn nàng chết, nhưng nàng thực sự đã chết, nén bi thương!" Lão thánh nhân giọng run run, rất đau lòng, nhưng đang an ủi Sở Phong.
"Ngươi không hiểu, nàng vẫn còn sống!" Sở Phong nói, lệ nhòe hai mắt, hắn dùng sức lau sạch đi, hắn tin chắc rằng vẫn còn hi vọng.
Sau đó, hắn xoay người, lao ra khỏi nơi này, mang theo Tử Kim Trúc và ô Thiên Đạo, đi ra ngoài không gian, bắt đầu dùng sức nghiền nát hạt giống trong hộp đá.
Một hạt hiện giờ đã hóa thành Hồn Chung, ổn định Tần Lạc Âm, còn hai viên trong tay.
Lúc trước, hắn nhặt được một hộp đá dưới chân núi Côn Lôn, bên trong chứa ba hạt giống thần bí, trong đó có một hạt giúp hắn không ngừng tiến hóa, hai hạt còn lại chưa từng xảy ra biến đổi.
Hiện tại, Hồn Chung có tác dụng lớn như vậy, hắn muốn thử xem hai hạt khác, muốn nghiền nát thành bột, để cho Tần Lạc Âm ăn!
Cho dù thế nào, hắn vẫn luôn cảm thấy, bai hạt giống này là cực kỳ nghịch thiên, có lẽ nghiền nhỏ một viên, có thể sánh với tiên đan thần dược.
Nhưng điều khiến hắn tức giận, ngay cả Tử Kim Trúc cũng không thể làm vỡ một hạt giống, sử dụng ô Thiên Đạo cũng không thể làm được gì!
Giờ phút này, Sở Phong không khỏi sợ hãi thán phục sự quỷ dị của hai hạt giống này, vẻ mặt buồn đau, còn có cách nào có thể cứu được Tần Lạc Âm?
Lại lao về mặt đất, đi vào trong phòng, nhìn thấy đứa con nhỏ đang khóc lớn, còn có Tần Lạc Âm thân thể vẫn không nhúc nhích, Sở Phong tâm tư rối bời, vô cùng đau khổ.
Hắn tự trấn tĩnh mình lại, lo lắng nhiều sẽ bị loạn, hiện tại phải cố gắng hết sức nghĩ cách cứu người mới tốt, không thể nôn nóng.
"Đến trái đất, xin nhân vật cấp Ánh Chiếu Chư Thiên giúp đỡ!" Sở Phong cảm nhận được lòng mình đang rối loạn, cho nên bỏ qua xem nhẹ chuyện này, trái đất còn có người có thể giúp đỡ.
Hắn sử dụng Hồn Chung ổn định Tần Lạc Âm, bái lạy từ biệt mấy lão nhân Đại Mộng Tịnh Thổ, giao đứa nhỏ cho bọn họ chăm sóc, tiếp theo từ nơi này theo truyền tống trường vực đến trong tinh không xa xôi.
Sở Phong ở nơi không người, liên hệ với công ty Trùng Động Thông Thiên, mở con đường xuống trái đất.
Soạt!
Sau khi lao ra khỏi trùng động, tiếp cận trái đất, đầu tiên hắn lao xuống dưới, trực tiếp nhảy xuống sa mạc khu phía Tây, tìm kiếm Bỉ Ngạn Hoa.
Hiện giờ linh khí đã hồi sinh, bề mặt trái đất thay đổi, đã không còn sa mạc, chỉ còn là ốc đảo rộng lớn.
"Bỉ Ngạn Hoa tiền bối, xin hãy ra mặt cứu người, ta xin chịu bất cứ giá nào!" Sở Phong hét lên.
Tiếng "Sàn sạt" vang lên, một mảnh Bỉ Ngạn Hoa xanh thẳm hiện lên trên mặt đất, liếc mắt nhìn một cái, sắc xanh óng ánh, gần như làm say lòng người, trông không thấy điểm cuối.
Một tiếng thở dài truyền đến, nói: "Xem ra không thể tiếp tục ở lại trái đất, ta phải đi xa rồi."
"Tiền bối!" Sở Phong rất vui mừng, thật sự gọi được Bỉ Ngạn Hoa, khiến cho hắn vô cùng kích động.
Hắn nói thẳng ý đồ đến đây của mình, không giấu giếm chút nào.
Một cây cầu u ám hiện lên, chở hắn thông đến cuối chân trời, tiến vào một nơi sâu thẳm trong lòng đất trên trái đất, nơi này tự hình thành một không gian, trong sa mạc trước đây.
Hiện tại, Sở Phong đi vào đây.
"Lại là loại vật chất này, ta…bất lực, hơn nữa, nàng đã không còn dao động sinh mệnh."
Bỉ Ngạn Hoa lại không có cách, ngay cả y cũng cảm thấy không có cách.