Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đây là một loại vật chất quỷ dị đáng sợ, sử dụng tốt chính là bảo vật, sử dụng không tốt chính là tai họa!” Lão bà giải thích.
Loại vật chất màu vàng kia vô cùng quý hiếm, cũng tương tự với cối xay nhỏ trắng đen trong nội thể của Sở Phong, lúc đầu khi chưa thành hình đã tra tấn hắn đến chết đi sống lại, tự thân phế bỏ.
Mà loại vật chất màu vàng này cũng là một loại thiên địa kỳ trân, chỉ có điều càng hại cơ thể, nếu không phục hồi trước thì chính là chí mạng.
Lúc đó, nữ tử hồng y kia không có ý tốt, thu thập được loại vật chất này liền tùy ý đánh vào trong cơ thể Tần Lạc Âm, coi nàng thành vật dẫn, cố ý tra tấn nàng.
“Đáng chết!”
Sở Phong lấy ra đèn đồng, nhìn chằm chằm bấc đèn trong đó, ánh mắt như hỏa diễm trừng chằm chằm mấy hồn quang đang bị thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chúng mấy lần nữa.
Bụp!
Ánh lửa bấc đèn dao động kịch liệt, những người kia hét thảm hệt như quỷ khóc, thê lương mà dọa người, bị đốt mấy lần đến nỗi hồn quang nổ tung.
“Ta quyết định, muốn thiêu các ngươi thời gian càng dài, mỗi ngày đều sống không bằng chết!” Sở Phong lạnh giọng nói.
Hắn đầy lo lắng nhìn về phía Tần Lạc Âm, mang hết thảy thánh dược trên người ra ngoài, thế nhưng lão bà kia nói cho hắn, những thứ này không thể dùng, căn bản không giải quyết được vấn đề.
“Làm sao mới có thể cứu nàng ấy?”
“Trước mắt khó giải.” Lão bà thở dài.
Thông qua vị lão bà kia, Sở Phong biết được Sở Vô Ngấn vẫn rất khỏe mạnh, bởi Tần Lạc Âm đem bùa chết thay đánh vào cơ thể của nó.
“Nương!” Lúc này, đứa nhỏ say ngủ cuối cùng cũng tỉnh lại, hai mắt mở lớn như bảo thạch, thế nhưng lại mang theo nước mắt, khóc gọi Tần Lạc Âm, rất thân mật, cực kỳ lo lắng mà nhỏ giọng khóc nấc.
Tiểu đạo sĩ trải qua thai trúng mê, kì ức đều quên sạch, nhưng vẫn cực kỳ thông minh, chỉ là thiếu đi vẻ lão luyện cùng lươn lẹo mà thôi, hiện tại nó cực kỳ đơn thuần ngây thơ, rất lo lắng cho nương nhà mình mà nức nở.
Thực sự không thể giải sao? Sở Phong không tin!
Lão bà cũng rơi lệ, nói: “Khó giải, ta biết ngươi từng gặp phải, bị vật chất màu đen xâm nhiễm, nhưng loại vật chất màu vàng này càng đáng sợ, sau khi xâm lấn chín phần hồn quang, chưa bao giờ có người nào thành công hóa giải cả, hơn nữa...”
Bà muốn nói, Tần Lạc Âm bị đánh xuyên qua cơ thể, bản hồn gần như đã vỡ nát, hơn nữa hồn quang lại chịu tổn thương quá nặng, loại thương thế như vậy căn bản không có hi vọng nhiều.
Sở Phong mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát Tần Lạc Âm, nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn run rẩy không thôi, Hồn quang của Tần Lạc Âm giống như ánh nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tắt dụi, thực sự đi tới điểm cuối sinh mệnh.
Có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là do quan tài thủy tinh đặc thù kia trấn áp.
“Không!” Tâm trạng Sở Phong kích động, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Tần Lạc Âm cũng tỉnh lại, nhẹ giọng nói: “Chăm lo thật tốt... con của chúng ta.”
Nghe thấy những lời như thế khiến mũi Sở Phong đều phát chua, thấp giọng thì thầm: “Nàng không nên nghĩ nhiều, không sao đâu, nhất định có thể sống tiếp, lần này là ta không bảo vệ nàng tốt, sau này sẽ không có lần hai!”
“Ta biết tình huống của mình, đã không còn cách nào vãn hồi nữa.” Sắc mặt Tần Lạc Âm trắng bợt như tờ giấy, suy yếu lên tiếng, nhìn dáng vẻ căng thẳng đến hồng mắt của Sở Phong, cuối cùng cũng giống như thoải mái, nét mặt dần trở lên nhu hòa.
“Ta biết, hai ta ở bên nhau có quá nhiều chuyện ngoài ý, chúng ta chính là hai đường thẳng song song không có giao điểm.” Tần Lạc Âm khẽ nói, không hề có chút khí lực nào, ngày càng suy yếu, nói: “Ta biết rõ, chàng chưa từng thích ta, ở cùng nhau cũng chỉ vì đứa trẻ này, tận trách nhiệm của một người cha.”
“Không phải, không phải như thế.” Sở Phong vội vàng lên tiếng, hắn rất sợ hãi, bởi mỗi lần Tần Lạc Âm lên tiếng, khóe miệng đều chảy xuống máu tươi đỏ sẫm, rơi trên quan tài thủy tinh khiến người nào trông thấy cũng giật mình.
“Chàng không cần nói nhiều, không cần an ủi ta, ta biết, ta không có tiến vào trong tim của chàng, hơn nữa trước đó chàng cũng chẳng phải bạn đời lý tưởng của ta, nhưng sau này chung quy xảy ra rất nhiều chuyện,...”
Nàng ngày càng suy yếu, lời nói bé đến nỗi không thể nghe nữa.
“Hài tử... ở chỗ này, chàng phải bảo vệ tốt cho nó, không được... tổn thương...” Nói đến đây, Tần Lạc Âm đã không cách nào lên tiếng nữa, tinh thần lực gần như khô kiệt, nhưng nàng vẫn lưu luyến không nỡ, không yên tâm bỏ lại hết thảy, giây phút cuối cùng, nét mặt xuất hiện tình thương của người mẹ.
Giọng nói Tần Lạc Âm suy yếu, nghe không ra, đôi mắt linh động ngày xưa cũng xám xịt, không còn tia sáng, hiện lên vẻ vô hồn.
Sở Phong gầm nhẹ, nắm chặt tay, mở quan tài thủy tinh ra, điên cuồng thúc giục sinh mệnh nguyên khí dồi dào của chính mình rót vào trong cơ thể nàng.
Hai mắt nàng vô thần, nhìn thấy Sở Phong, muốn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng nhưng lại thất bại, gương mặt từng xinh đẹp không tỳ vết này có chút cứng ngắc.
Nàng từng tranh đấu với Sở Phong, từng quyết đấu, cuối cùng lại bình yên cạnh nhau, đến bên nhau, tuy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chọn hắn làm đạo lữ, nhưng trăm trăm nơi dị vực, những ký ức đó hiện lên trong lòng, từng liều mình cứu mạng, từng sớm chiều làm bạn, sau khi trở về hắn lại dám một mình đến Đại Mộng Tịnh Thổ đón dâu, trong lòng nàng sao có thể không rung động? Chung quy là có vui mừng, có dịu dàng, có tình cảm.
Cuộc đời này, nàng đã thích hắn!
Nhưng hiện tại mạng sống của nàng không còn lâu, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ, giống như nụ hoa bị gió thu quét qua, trút hết sự rực rỡ, nhanh chóng úa tàn, ảm đạm rơi xuống.
Cuối cùng khi Tần Lạc Âm hồi quang phản chiếu, khó khăn gật đầu với Sở Phong, lộ ra vẻ dịu dàng, sau đó nàng cuối cùng không còn sức lực nữa, ánh mắt mất đi ánh sáng ngời.
"Lạc Âm, ta xin lỗi ngươi, ta đã không bảo vệ ngươi tốt!" Sở Phong như một con sói cô độc bị thương, lòng ngập tràn bi thương.
Hắn đã cố hết sức, muốn níu giữ mọi thứ, nhưng mặc cho hắn thúc dục tất cả sinh mệnh khí tiến vào trong thân thể Tần Lạc Âm cũng không thể thay đổi điều gì.
Hơn nữa, hắn kinh hoàng phát hiện ra, hồn quang của nàng đang dần mất đi sức sống, sắp sụp đổ, tiêu tan trong trời đất này.
Đồng thời, còn có kim quang đang dây dưa, sắp bốc hơi cùng nhau.
Sở Phong thi triển đủ loại thần thông, dùng đủ loại thần kỹ, muốn trấn áp nơi đây, phong tỏa mọi thứ, không cho hồn quang của nàng tán loạn, phải bảo vệ giữ lại mọi thứ đang có.