Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1902 - Chương 1902: Trời Đố Kỵ (2)

Thánh Khư Chương 1902: Trời đố kỵ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nếu đổi một địa phương khác thì có lẽ gã có thể đại chiến một trận trường vực với Sở Phong, còn có phong phạm luận bàn, nhưng ở trên địa bàn của Đại Mộng Tịnh Thổ mà dám so trường vực, này đơn thuần chính là tìm đường chết.

“Tại sao?” Trong nháy mắt khi thịt nát xương tan, gã không dám tin tưởng, thế gian này lại có Đại Tông Sư trường vực trẻ đến vậy? Mấy chữ kỳ tài ngút trời cũng không đủ để hình dung!

“Còn lại hai tên các ngươi, đều đi chết cho ta!” Sở Phong ép về phía trước.

“Thiên Thần Đồ, trấn áp!” Ông nội của La Ung rống lớn, há miệng phun ra một trận đồ mang theo hỗn độn khí, cấp tốc xoay tròn, sau đó bắn ra một trăm lẻ tám “Thiên Thần Đao”, tức khắc đã chém về phía Sở Phong.

Chiêu này còn lợi hại hơn trận đồ của lão bộc nhân, uy năng càng thêm khiếp người.

“Bảo vật của Thiên Thần Tộc thực nhiều!” Sở Phong ngạc nhiên thốt lên.

Chỉ có điều, hắn cũng chẳng có tâm tư chậm rãi cướp lấy binh khí của đối phương, có mấy món tinh phẩm là đủ rồi, vì vậy hắn trực tiếp dùng Ô Thiên Đạo đánh qua đó.

Một trăm lẻ tám thanh Thiên Thần Đao bay loạn, bộc phát ra đao quang kinh thiên, đao khí tung hoành khiến khu vực đỉnh núi đều bị san phẳng, triệt để bị cắt mất, ngay cả mặt đất cũng nứt vỡ hóa thành biển dung nham, thế nhưng trăm lẻ tám thanh Thiên Thần Đao kia cũng không cách nào công phá được phòng ngự của Ô Thiên Đạo.

Ầm!

Cuối cùng, ông nội của La Ung - Thánh Nhân La gia bị Sở Phong dùng Ô Thiên Đạo xé rách Thiên Thần Đồ, sau đó trực tiếp dùng Tử Kim Trúc đập thành bốn năm mảnh.

Lão Thánh Nhân La gia tất nhiên là oán hận ngút trời, Tử Kim Trúc kia chính là bảo vật mà lão tặng cho La Ung lúc trước, kết quả là Tử Kim Trúc kia lại chôn vùi lão.

Tiểu thánh Võ Thừa Thiên thực sự sợ hãi, này thì đánh cái gì nữa? Ba vị Thánh Nhân đều lần lượt bỏ mệnh, tiểu thánh Trình Vi cũng chết thảm.

Đáng tiếc, gã ta cũng chẳng thể chạy trốn, vị Đại Tông Sư trường vực phe gã ta đã vây khốn hết thảy mọi người ở nơi này rồi.

Sở Phong xuất kích, quyền ý khổng lồ, mang theo khí thế không thể chống lại, cuối cùng cũng giết chết thanh niên tóc tím Võ Thừa Thiên.

Hắn mang theo đèn đồng, cưỡng ép giam cầm bốn đạo hồn quang, đem bọn chúng ném vào đèn Cửu U Thi Hỏa chịu nỗi khổ thiêu đốt, tiếng kêu rên không ngừng vang bên tai.

Cho dù trên người bọn chúng có bùa chết thay thì cũng chẳng thể cứu nổi, dựa vào cái này để liều mạng cũng chỉ khiến quá trình thống khổ bị kéo dài vô tận mà thôi.

Bình đài Nguyên Thú, bình đài Hắc Huyết đều phát hết thảy hình ảnh Thiên Nhãn thu được chiếu ra, khiến mọi người trong tinh không đều xúc động sâu sắc, đại ma đầu Sở Phong chính là đang nổi giận, một hơi đánh chết sáu đại cường giả, lấy hỏa đăng để ngao luyện, quả quyết mà bá đạo.

Tất cả mọi người đều cảm giác được, cho dù có giết chết sáu tên kia thì sát khí của hắn cũng không cách nào lặng xuống được.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, một tiểu đội của chúng ta mất liên hệ, giống như... đều đã chết.” Nơi sâu trong vũ trụ, trên hồ lô vàng óng, bốn người đều cảm thấy bất ngờ, những cường giả thu phục được từ vũ trụ hỗn độn lại bị giết chết, xuất sư bất lợi.

“Có chút thú vị, cường giả cấp Ánh Chiếu của vũ trụ âm gian đều đã rời đi, thậm chí tiến hóa giả cấp Thánh cũng không còn lại mấy người, dưới tình cảnh như thế mà một đội ngũ lại bị diệt sạch, thực sự là châu chấu nhảy ra sau thu nha.”

Nam tử có con mắt thứ ba trên trán cười lạnh một tiếng, một chút cũng không vội, gã trông về phía thiên khuyển màu vàng thể hình cực lớn, vừa nhìn về phía ngao khuyển màu đen, phân phó bọn nó chú ý một chút, tìm ra người nào đã ra tay.

“Một con chuột đất mà thôi, dù là trốn tận sâu trong minh thổ, nếu cho chúng ta thời gian thì đều có thể đem con chuột kia đào lên!” Đại Thiên Cẩu đáp lời, da lông vàng óng phát sáng.

Sở Phong nhìn nơi nơi đều là máu, khắp nơi trên Đại Mộng Tịnh Thổ đều là thi thể, trong lòng giống như có ngọn lửa phẫn nộ đang không ngừng thiêu đốt, hắn không thể ở lại chỗ này lâu hơn nữa, mang theo lão Thánh Nhân biến mất, xông về vùng đất xa xôi trên tinh cầu bí mật của Đại Mộng.

Đây chính là đường lui của Đại Mộng Tịnh Thổ, là nơi chạy trốn.

Nếu như không có lão Thánh Nhân nói cho hắn tọa độ chính xác, Sở Phong rất khó tìm thấy được.

Vũ trụ mờ mịt, mảnh tinh không này rất hẻo lánh, không thuộc về bất cứ vùng đất phồn hoa nào trong tinh hải, năm dài tháng rộng không hề có cường giả nào đi qua đây.

Sở Phong đến rồi, mang theo lão Thánh Nhân suy yếu nhảy ra khỏi trùng động, đáp xuống bề mặt của tiểu hành tinh, mặc dù vô cùng vắng vẻ, thế nhưng tinh cầu này quả thực rất đẹp.

Tử đằng trên mặt đất phát sáng, đều lớn cỡ thùng nước, trên cây đang kết vô số nụ hoa, quấn quanh khắp vùng núi cùng rừng rậm, có cây đã cao đến cả ngàn mét giống như những chiếc ô khổng lồ.

Mặt đất còn có rất nhiều nấm phòng ốc, năm màu sáu màu đều có cả, tất cả đều óng ánh phát quang.

Còn có các loại bươm bướm đủ màu sắc đang bay lượn, dài đến cả chục trượng, lấp lánh hào quang, có thể dùng để làm tọa kỵ, đang trở một vài nam nữ trẻ tuổi để phòng thủ trên không hoàn toàn không thành vấn đề.

Những người kia chính là đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ, là bộ phận chạy thoát khỏi đại họa diệt môn, còn có những người đã lưu lại nơi này thời gian dài để phòng thủ.

Khi Sở Phong lần nữa gặp lại Tần Lạc Âm, mắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng đang nằm trong quan tài bằng thủy tinh, không động đậy chút nào, bên cạnh còn có một cái giường nhỏ, một hài tử đang ngủ say trên đó.

Hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều chảy ngược, gần như sắp xông ra khỏi cơ thể, trong đầu vù vù rung động, khó mà tiếp thu nổi sự thực trước mắt.

“Sở Phong, chớ kích động!” Một lão ẩu hô lớn.

Bà trông thấy Sở Phong muốn xông đến thì giật mình kêu lên, sợ hắn vội vàng xao động, không khống chế được năng lượng đáng sợ của bản thân, tạo thành hậu quả khó lường.

Dựa vào thực lực trước mắt của Tần Lạc Âm, tuy rằng khoác lên mình áo giáp cấp Thánh mà Đại Mộng Tịnh Thổ chuẩn bị cho thánh nữ, thế nhưng vẫn bị đánh xuyên như cũ, cơ thể trước sau có vài bộ phận trong suốt, lỗ máu đáng sợ còn đang chảy máu, đồng thời cũng có một mảnh quang thải màu vàng đang chậm rãi ăn mòn.

Sở Phong cảm giác được, Tần Lạc Âm còn sống, nhưng thương thế không ngừng chuyển xấu, loại vật chất màu vàng kia không ngừng gặm nhấm thân thể cùng linh hồn quả nàng, không có cách nào ngăn cản, đã đến mức đèn cạn dầu, hoàn toàn đều dựa vào quan tài thủy tinh kia trấn áp.

Bình Luận (0)
Comment