Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1901 - Chương 1901: Trời Đố Kỵ (1)

Thánh Khư Chương 1901: Trời đố kỵ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Aa...” Thánh Nhân của La gia rít gào, máu thịt dần tập hợp lại, hồn quang tái hiện, ý đồ trùng tu lại chân thân.

Một khi đã đến cảnh giới này đều có thể lấy máu thịt để sống lại, hồn quang tái tụ, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường.

Sở Phong vẫn đang nhìn chằm chằm lão, vừa dùng Ô Thiên Đạo để ngăn trở những người khác, vừa sử dụng Tử Kim Trúc trong tay, nhoáng cái đã đập mạnh về phía trước.

Phốc!

Thân thể của Thánh Nhân La gia lại tan rã lần nữa, hồn quang cũng tản ra, lập tức nhạt nhòa đi rất nhiều, bởi lẽ hồn quang của lão chịu thương nghiêm trọng, tuy không đến nỗi chết người, thế nhưng nếu cứ tiếp tục mấy lần như thế thì cho dù là Thánh Nhân cũng phải chết.

Hơn nữa, khi lão ta đang muốn tái tụ lại cơ thể lần nữa thì Sở Phong đã hành động, vươn tay về phía lão, muốn tóm gọn hồn quang.

“Ngươi lại đây cho ta nào!” Sở Phong quát lớn.

Lão Thánh Nhân của La gia ra sức giãy dụa, vết xe đổ của Trình Vi cách đây không lâu khiến lão triệt để tỉnh ngộ, nếu bị Sở Phong túm qua đó khẳng định sẽ chết.

Hồn quang của lão nháy mắt đã bành trướng, dùng hết khả năng để phản kháng, muốn chạy trốn.

Đồng thời, thanh niên áo tím – tiểu thánh Võ Thừa Thiên cũng ra tay, mà một vị Thánh Nhân còn lại – ông nội La Ung cũng điên cuồng đánh đến, ý đồ muốn chi viện.

Ô Thiên Đạo xoay tròn, ánh sáng thiên tiên cũng nở rộ, uy năng cực lớn ngăn trở mấy người kia.

Thời khắc này, chiếc đèn đồng nọ trong tay Sở Phong cũng phát sáng, xanh mơn mởn, nhìn qua có chút khiếp người, trong nháy mắt nó đã phun ra một luồng quang diễm, muốn khóa chặt hồn quang đang muốn chạy trốn của Thánh Nhân nọ, sau đó kéo vào bấc đèn.

“A...” Tên Thánh Nhân của Thiên Thần Cung hỗn độn lập tức bị kéo vào trong bấc đèn, bị ngọn lửa xanh biếc thiêu đốt, kêu thảm không ngừng, thống khổ không gì sánh được. Đây chính là nỗi thống khổ khi thiêu đốt linh hồn, một khi bị nấu luyện tinh thần, một lúc sau sẽ bị tiêu diệt, chết sạch sẽ.

Gần như là trong cùng thời gian, hồn quang của nữ tử hồng y trong bấc đèn cũng xuất hiện, tiếng kêu thảm của hai người hòa vào nhau, hồn quang của ả nứt vỡ, sau đó lại được trùng tu, lần nữa rơi vào ngọn lửa trong bấc đèn, tiếp tục bị thiêu đốt.

“A, bùa chết thay, ngươi muốn dựa vào cái này để thoát thân? Một khi bị kéo vào trong đèn Cửu U Thi Hỏa này, cho dù ngươi có đốt hồn quang đến phát nổ thì chỉ dựa vào ngươi cũng không trốn nổi!”

Sở Phong cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn hồn quang của nữ tử hồng y đang ra sức vùng vẫy, cho dù đối phương có bùa chết thay cũng không được, sẽ càng thống khổ hơn mà thôi, bị thiêu đến chết đi sống lại, sau đó lại bị thiêu cháy.

Chiếc đèn đồng tỏa ra ánh sáng âm u xanh thẳm mang theo một chút cổ khí cùng âm trầm, lúc này đang bị Sở Phong cầm trong tay, ngao luyện linh hồn của hai kẻ kia.

Thế tiến công của mấy người đối diện lại càng kịch liệt, nhưng Ô Thiên Đạo không hổ là báu vật quý hiếm, ánh sáng thiên tiên lưu chuyển, trong vô hình đã hóa giải hết thảy phù văn Thánh đạo, vạn pháp cũng khó tiếp cận hắn.

“Đều chết đi cho ta!”

Sở Phong quát lớn một tiếng, sau khi thu lại đèn Cửu Âm Thi Hỏa, tay trái cầm Ô Thiên Đạo, tay phải cầm Tử Kim Trúc, khí thế như chúa tể sơn lâm, cứ như vậy liền xông về phía trước.

Lúc này, lão bộc nhân trong số bốn người rất mạnh mẽ, liền một lúc thôi động ra hàng chục phi kiếm, tuy chỉ là Á Thánh, thế nhưng lại nắm giữ Ngự Kiếm Thuật cao thâm, đồng thời trên đầu của lão ta cũng xuất hiện một “trận đồ” khống chế ba mươi sáu phi kiếm, uy năng khiếp người.

Mỗi thanh phi kiếm đều cực kỳ sáng chói, kiếm quang nhiếp người, hai thứ tổ hợp lại với nhau vạch ra quỹ đạo phức tạp, bất thình lình từ bốn phương tám hướng xông về phía Sở Phong, đan dệt thành trật tự phù hiệu!

Ầm!

Mặt đất vỡ nứt, rất có khí thế gặp thần giết thần gặp phật giết phật, hóa thành cả trăm ngàn đạo kiếm khí chia cắt mặt đất.

Cho dù phụ cận có bố trí một số trường vực thì những núi lớn cũng đang sụp đổ, dưới khí thế của kiếm quang chói mắt bị hóa thành bột mịn.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ô Thiên Đạo xoay tròn, tất cả kiếm khí đánh vào trên mặt ô đều bắn ra tia lửa tung tóe, có phi kiếm bị đứt gãy, có phi kiếm lại xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, trực tiếp bay ngược ra ngoài chặt đứt cả sơn phong, cảnh tượng khiến người ta run sợ.

“Chết!”

Sở Phong quát lớn, lập tức dùng sức chấn động cán ô.

Phịch một tiếng, lão bộc nhân nọ đã bị diệt, bao gồm cả trận đồ và ba mươi sáu phi kiếm lóa mắt, tất cả đều trở thành những mảnh vỡ kim loại, bị hủy diệt trong chớp mắt.

“Hóa ra là Thánh Nhân, ta thực sự đã nhìn nhầm!” Sở Phong cười lạnh, lão bộc nhân này nào phải Á Thánh, lão ta chính là Thánh Nhân viễn cổ chân chính, thực lực cực kỳ mạnh.

Nếu hắn không có Ô Thiên Đạo, chắc chắn lúc đó sẽ ăn thiệt lớn, trận đồ cùng phi kiếm kia tổ hợp lại với nhau, uy lực cực kỳ lăng lệ.

Vù một tiếng, thiên địa xoay tròn, tất cả đại sơn đều đang chuyển động, rung động đến kịch liệt, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Trên mặt đất hiện lên rất nhiều phù hiệu trường vực, cực kì chói mắt, liên tiếp xuất hiện giống như vô số miệng núi lửa phun trào, hóa thành như con rồng nham thạch lớn, vọt thẳng lên trời.

Có người đang thôi động trường vực, trong sáu người kia, thế mà lại có một Đại Tông Sư trường vực. Lão giả áo xanh kia gần như không yếu hơn Sở Phong, trong quá trình đôi bên giao chiến thì lão đã bố trí xong trường vực, muốn dùng nó để tuyệt đường sống của Sở Phong.

Lão Thánh Nhân La gia – ông nội của La Ung cùng gã tiểu thánh Võ Thừa Thiên lập tức lùi lại, phối hợp với bố trí của người kia, không hề có ý đi trợ giúp lão bộc nhân cùng nhau hoàn thành trường vực sát phạt cỡ lớn này.

“Muốn so trường vực với ta?” Trong mắt Sở Phong mang theo lãnh ý, hắn đã quá quen thuộc với Đại Mộng Tịnh Thổ, non sông nơi này đã sớm khắc vào trong đầu, hiện tại lại có kẻ muốn vây khốn hắn ở nơi này? Quả thực là không biết sống chết!

Ầm ầm!

Hắn trực tiếp cất bước, Tử Kim Trúc trong tay phóng đại cực nhanh, dài đến trăm ngàn trượng, ầm một tiếng đã đập chết tên Đại Tông Sư trường vực còn đang cười đắc chí kia, phịch một tiếng liền nát bét, thần hình câu diệt.

Đáng tiếc, tên Đại Tông Sư trường vực kia cũng coi như nổi danh ở vũ trụ hỗn độn, bởi thế mới tự tin kiêu ngạo tiến vào vũ trụ âm gian, phối hợp với ba Thánh Nhân và hai tiểu thánh, ai mà ngờ được kết quả của gã lại quá oan uổng, không có đất dụng võ tý nào.

Bình Luận (0)
Comment