Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1917 - Chương 1918: Mạnh Nhất Âm Gian (2)

Thánh Khư Chương 1918: Mạnh nhất Âm Gian (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đồng thời, hắn cũng liếc mấy người Doanh Châu trong đám người, ánh mắt đáng sợ đến mức những người kia không tự chủ được lùi lại, có người còn té ngã, nơm nớp lo sợ, bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ.

Sở Phong nhìn chằm chằm người của Tây Lâm Tộc, Thi Tộc, Doanh Châu, cảm thấy lúc trước mình quá mềm lòng. Nếu như sau trận này còn có thể sống sót, hắn không ngại hóa thành Đại Ma Đầu chân chính, thanh tẩy triệt để đám người này!

“Lời của ngươi khiến ta rất không vui. Nữ tử xinh đẹp như ta mà ngươi lại nhục nhã một cách ác ý như vậy, dù có là tiểu Âm Linh tuấn tú thì cũng không ngoan chút nào, đáng bị tru di cửu tộc nha.”

Thích Hà mỉm cười, liếm liếm môi đỏ, làm động tác cắt yết hầu với Sở Phong.

“Các ngươi rặt một lũ rác rưởi Dương Gian, đã ác độc mà còn giả vờ cao thâm, làm bộ làm tịch khiến người ta buồn nôn!” Sở Phong nhìn chằm chằm về phía đối diện, xem thử còn có Tiến Hoả giả Địa Cầu nào còn sống sót trong đó không.

Hắn lại nói: “Ta thừa nhận các ngươi rất mạnh, nhưng hành động tùy ý đồ thành, trắng trợn giết chóc như vậy khiến các ngươi cảm thấy tự hào lắm sao? Nó cũng không biểu lộ sự mạnh mẽ của các ngươi, mà chỉ cho thấy sự buồn nôn, ương ngạnh mà thôi!”

“Ta nghĩ ngươi lầm một chuyện.” Đại đệ tử thứ 6953 của Thái Vũ Thiên Tôn - Viên Thần, lạnh lùng nói: “Chúng ta giết bọn ngươi không có bất kỳ cảm giác thành tựu gì cả, bởi vì trong mắt chúng ta các ngươi không khác gì gà, vịt, chó, lợn.”

Gã nói một cách lạnh lùng, không có chút dao động nào. Thông qua ánh mắt của gã cũng có thể nhìn ra gã căn bản không coi Tiến Hoá giả của vũ trụ Âm Gian như sinh linh bình đẳng.

“Có biết thì cũng đừng nói toạc ra thế chứ, như vậy vô vị lắm.” Đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn - Thích Hà nhìn về phía Viên Thần, vừa cười vừa nói khá tùy ý, sau đó ả lại nhìn về phía Sở Phong, nói: “Hôm nay cứ coi như là ngoại lệ đi. Nhiều lời với ngươi như vậy chủ yếu là bởi bãi tha ma này quá tẻ nhạt, nói thêm vài lời với ngươi coi như là điều tiết tâm tình thôi, như là đùa chút mèo hoang dã cẩu ý mà.”

Sở Phong thật muốn giết ả ta ngay lập tức!

Đối với người Dương Gian, vũ trụ Âm Gian không cùng đẳng cấp với bọn chúng, sinh mệnh ở đây giống như dã thú, giết chóc thoả thuê cũng không phải chuyện gì to tát.

Thậm chí, với đệ tử dưới môn hạ của Thái Vũ Thiên Tôn, chém giết Âm Linh còn được xem là công đức, vì thuỷ tổ khai sinh giáo này hận nhất là Âm Linh.

Đệ tử hậu bối của Hồn Nghệ Thiên Tôn nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Thật ra đám Âm Linh các ngươi cũng có thể tính là tư liệu nghiên cứu không tồi, đối với Dương Gian mà nói có rất nhiều tác dụng. Chúng ta có thể thông qua các ngươi mà biết được quy luật hay trật tự hình thành một mảnh vũ trụ dị dạng, không trọn vẹn.”

Sở Phong nhìn thấy sau lưng bọn hắn có một xích thần làm từ hồn quang đang trói chặt một vài bóng người, có Thiên Diệp cùng Thiên Già, còn có lão tộc trưởng Phi Vũ tộc từng mắng Thái Vũ Thiên Tôn.

Hồn quang của bọn họ vẫn còn nhưng thi thể lại cách khá xa. Cũng may bọn họ chỉ mới bị chặt đầu, vẫn tính là còn sống sót, có thể cứu!

Sở Phong không để ý đến lời lẽ vô tình của đám đệ tử tứ đại giáo đồ của Dương Gian, bởi vì hắn biết ở trong mắt lũ người kia bọn họ không được xem là đồng loại. Đối với loại bộ tộc kiêu căng, tự cao tự đại này thì không cần phải phí lời gì cả, chỉ cần một ngày nào đó đánh cho mấy đại giáo này quỳ xuống đất mà van nài mới có thể hả dạ!

Hiện tại hắn chỉ lo tập trung tìm cách để cứu mấy người lão tộc trưởng Phi Vũ tinh và Thiên Già.

Cần phải hành động nhanh một chút, nếu không đám nô lệ sói nhãi nhép Doanh Châu Địa Cầu lại tiếp tục đưa thêm mấy Tiến Hoá giả từ Địa Cầu có quen biết với hắn tới đây mất.

“Các ngươi xem đây là cái gì?” Sở Phong lấy hồ lô Thanh Bì ra.

Trong nháy mắt, đám đệ tử Thiên Tôn, truyền nhân tứ đại giáo mới nãy còn hất mũi lên trời kia đã không thể giữ nổi bình tĩnh, giật mình mở to mắt. Đối với linh vật trời sinh từ đại dương trong Hỗn Độn bọn họ cũng biết đến, dù là ở Dương Gian cũng được xem là báu vật vô giá trên đời, cực kỳ hiếm thấy.

Chỉ trong giây lát, sâu trong đáy mắt bọn họ đều loé lên một tia tham lam, ham muốn trỗi dậy từ tận đáy lòng, chỉ muốn tóm vào tay ngay lập tức.

“Hồ lô tiên thiên? Sao nó lại xuất hiện trong tay một Âm Linh nho nhỏ thế nhỉ? Cũng thú vị phết, mà giờ phân thế nào đây?” Thích Hà phá vỡ yên tĩnh, nở nụ cười trước tiên.

“Thả bọn họ ra!” Sở Phong chỉ về phía hồn quang của mấy người tộc trưởng Phi Vũ tộc, đồng thời bên cạnh hắn cũng xuất hiện một cái trùng động. Hắn cầm hồ lô Thanh Bì trong tay, nói: “Nếu các ngươi không chịu, ta sẽ lập tức ném nó vào trùng động dẫn đến Đại Uyên, ai cũng đừng hòng có được!”

Đám người này lập tức thống khoái thả ra hồn quang đã suy yếu của mấy người lão tộc trưởng Phi Vũ tộc. Những người này sau khi trở về thi thể đã bị tách rời của mình thì đều nhanh chóng lùi ra phía sau Sở Phong, mặt người nào cũng trắng bệch.

Đám người Viên Thần, Thích Hà cũng không có ngăn trở, trên mặt vẫn mang theo ý cười. Dưới cái nhìn của bọn họ, Sở Phong chính là cái thớt gỗ làm bằng thịt, không thể khuấy ra được bọt sóng gì, bọn họ căn bản cũng không thèm coi hắn là một sinh vật ngang hàng mà đối đãi.

“Đại nhân, ngài nên cẩn thận một chút. Địa Cầu là nơi rất quái đản, có đến ba vị Tiến Hóa giả cấp Ánh Chiếu Chư Thiên!” Một vị Thánh Nhân của Tây Lâm Tộc nhắc nhở.

“Gì mà Ánh Chiếu Chư Thiên, nói cho cùng cũng chỉ là cảnh giới Ánh Chiếu mà thôi. Ở Dương Gian chúng ta, ngay cả Thiên Tôn cũng không dám xưng miếu thần của mình có ở chư thiên, vậy mà đám Âm Linh của mảnh vũ trụ dị dạng không bằng một góc của Dương Gian, bãi tha ma cằn cỗi như các ngươi cũng dám nói khoác không biết ngượng là Ánh Chiếu Chư Thiên, đúng là buồn cười!”

“Yên tâm, ta ngược lại còn mong đám Âm Linh cấp Ánh Chiếu nhảy hết ra một lượt rồi giết hết cho khoẻ, toàn một lũ chó đất ấy mà!” Viên Thần khinh bỉ nói, nhìn xuống Địa Cầu: “Đáng tiếc, chúng ta đã dò xét qua, hành tinh này giờ không còn Âm Linh cấp Ánh Chiếu nữa, chắc đã đào tẩu hết trơn rồi.”

Thông qua lời của bọn họ, đám Thánh Nhân bên cạnh càng thêm kinh hãi, hiểu rõ hơn nữa về sự đáng sợ của Dương Gian.

Bình Luận (0)
Comment