Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gió lành lạnh thổi qua sườn dốc khiến lá vàng rụng rơi lả tả khắp nơi. Sở Phong đứng trên đỉnh núi lớn tiếng rít gào, hận không thể lập tức chạy tới Địa Cầu.
Đây là một góc vô cùng hẻo lánh của vũ trụ.
Hắn giấu ông nội của Yêu Yêu ở chỗ này, mai phục kĩ cỗ quan tài, do lo ngại một khi người Dương Gian tìm đến được sẽ phát hiện ra việc ông nội của Yêu Yêu năm đó đã nuôi cấy mẫu kim trong cơ thể.
Lúc này hắn đang vô cùng phẫn nộ, máu huyết dồn lên đỉnh đầu, như một con Chân Long đỏ thẫm gầm thét phóng ra rồi bay vờn lượn quanh trên không trung.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên con đường Tiến Hoá sẽ gặp phải chuyện bất công như thế, lập trường suy nghĩ của lúc xưa cũng không thể áp dụng cho bây giờ.
Đây đâu chỉ là chuyện cá lớn nuốt cá bé. Những việc không cam lòng, bất công, tàn nhẫn trên con đường Tiến Hoá thật sự quá nhiều so với xã hội trước khi linh khí thức tỉnh. Chỉ cần một lời không hợp thì sẽ máu chảy thành sông, vô cùng dứt khoát gọn ghẽ.
Cũng giống như lúc này, người ta sẽ giẫm lên mặt của ngươi, còn muốn đốt cháy linh hồn của ngươi, chà đạp tất cả những gì mà ngươi trân trọng một cách ngang ngược ngông cuồng, mười phần lệ khí.
Sở Phong nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh. Chỉ vì Địa Cầu, một vài bộ tộc không liên quan lại bị liên luỵ, nhận lấy kết cục vô cùng thê lương, khiến hắn tức giận sôi trào.
Phi Vũ tinh, Bách Xuyên tinh, Tề Vân tinh, Nam Ly tinh vào thời thượng cổ đúng là có quan hệ tốt đẹp với Địa Cầu, nhưng đời này mới chỉ lui tới mà thôi, còn chưa thể tính là mật thiết, vậy mà đã bị những kẻ đó nhằm vào. Tình cảnh thảm thương của họ khiến lòng hắn tràn đầy căm phẫn.
Hắn cảm thấy mình đã quá ngây thơ, tâm địa phải trong sáng lắm mới có thể lấy tư duy của một người hiện đại để suy xét đến mấy chuyện ân oán dây dưa trong giới Tiến Hóa.
Hắn làm gì mà xứng gọi là Ma? Kẻ được gọi là Sở Ma Đầu mà lòng dạ lại yếu mềm, chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt, đối với kẻ địch quá khoan dung.
Nếu như được chọn lại một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ không thèm quan tâm sau khi chết sẽ bị nước lũ dư luận bao trùm, hay để ý đến sự phán xét của điện Sâm La, mà nhất định sẽ thanh tẩy hoàn toàn mấy tộc Tây Lâm, Thiên Thần, Thi Tộc, không lưu lại một kẻ nào!
Một góc của hộp đá bên cạnh hắn đang phát sáng lấp lánh. Hành trình xuống Luyện Ngục lần này khiến hắn bất ngờ phát hiện một vài công dụng đặc biệt của vật này. Nếu vận động Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp lên nó thì có thể khiến nó thu vào hoặc phóng ra vật thể.
Nhưng việc này cũng khá vất vả, giới hạn thu vào của hộp đá cũng có hạn, nhiều nhất cũng chỉ được 1 thước vuông.
Hơn nữa, phải thôi thúc bằng Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp mới có thể được, những Hô Hấp Pháp khác không có tác dụng, hộp đá không phản ứng một chút nào.
“Lẽ nào bên trong Tử Thành Quang Minh có sức mạnh đặc biệt nào đó đã thức tỉnh được hộp đá?”
Vèo!
Sở Phong rời đi, mượn trùng động siêu cấp chạy về không gian bên ngoài Địa Cầu. Hắn không muốn bỏ phí một giây một phút nào, máu trong cơ thể đang chảy rần rần, toàn thân như muốn nổ tung.
Người của Dương Gian thật sự khinh người quá đáng, lúc thì miệt thị, lúc lại cao ngạo, hoàn toàn không có đem người của vùng vũ trụ này để vào trong mắt. Bọn họ tùy ý giết chóc, nói đồ thành liền đồ thành, chưa từng quan tâm đến sự suy tàn của những sinh mệnh vô tội.
“Sở Phong, ngươi tới rồi sao? Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi nha.” Nữ đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn nở nụ cười ngọt ngào, trên người mặc một chiếc váy dài vàng nhạt. Ả ta đứng trên không với vẻ thích ý, lười biếng vươn eo nhỏ, bàn tay trắng như tuyết che lại làn môi đỏ tươi khiêu gợi, khẽ ngáp một cái.
Ả nhẹ nhàng vung tay, hai lão tăng lập tức bị áp đến rồi bị bắt quỳ xuống, đằng sau có người giơ lên một cây trường đao sáng loáng.
“Dừng tay!”
Sở Phong xông ra từ trùng động, đứng ở không gian ngoài Địa Cầu. Chỉ một thoáng, hắn đã nhận ra hai lão tăng kia là Thiên Già và Thiên Diệp, hai Tiến Hoá giả mang gien Bồ Đề của Địa Cầu.
"Ôi chao, chậm rồi. Ngươi đến quá trễ.” Nữ đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn nở nụ cười xinh đẹp, tay trắng vẫy nhẹ một cái.
Người đằng kia nhận được mệnh lệnh liền giơ tay chém xuống, "phập phập" hai tiếng đã chặt đứt đầu của hai vị lão tăng.
Sở Phong sôi máu, chuyện này thực sự là khinh người quá đáng. Nếu như không phải kiêng kỵ phía đối diện khả năng còn có Tiến Hoá giả khác của Địa Cầu thì hắn đã lấy ra hồ lô Thanh Bì từ lâu rồi.
“Xem ánh mắt vừa tức vừa sợ của ngươi kìa, không phục sao?” Thích Hà, đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn cười nhạt, cuốn lại mái tóc, đôi môi đỏ tươi, lấp lánh như pha lê lơ đễnh nói: “Ta không thích thái độ này của ngươi. Trên Địa Cầu chắc vẫn còn có nhiều người quen của ngươi lắm nhỉ. Ta nghĩ có khi phải kéo từng tên đến đây rồi chặt đầu hết mới được.”
Chỉ một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của ả ta đã khiến một đám Thánh nhân bị hàng phục gần đó chấn động, không ít người run sợ, im lặng không nói gì.
Người của Tây Lâm Tộc, Thiên Thần Tộc, Thi Tộc thì lại lộ ra ý cười, nhìn chằm chằm Sở Phong với vẻ mặt hứng thú.
“Ta không phải chỉ nói chơi đâu nhé, toàn là lời thật một trăm phần trăm đấy. Hai tên tăng già này vì ở núi Phổ Đà gần với Hải Vực nhất nên mới bị người Doanh Châu của Địa Cầu các ngươi trói đến cho ta từ sớm. Ta nghĩ bọn họ sẽ rất tận lực tiến vào lục địa trói thêm những người khác.”
Nữ đệ tử Thích Hà, hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn cười rạng rỡ, trông có vẻ vô cùng phấn khởi với điều này.
Về phần ba đại đệ tử hậu bối của Thiên Tôn là Thái Vũ, Hồn Nghệ, Nguyên Thủy thì đều cười nhạt. Tuy bọn họ không bộc lộ cảm xúc rõ ràng gì, nhưng hiển nhiên đều tán thành hành động của ả ta.
Sở Phong trong lòng vô cùng phẫn nộ. Hòn đảo nô lệ Doanh Châu này quả nhiên quanh đi quẩn lại vẫn là sói mắt trắng (1), không kém cạnh gì so với Tây Lâm Tộc, lại một lần nữa phản bội Địa Cầu.
(1) Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng giống như không có con mắt, không có tính người.
Lần này, người của hai đảo Bồng Lai, Phương Trượng lại rất an phận, không làm ra hành động gì, khiến cho người của Doanh Châu đều bất ngờ, sau đó cười gằn, không để ý đến.
“Ngươi đúng là một nữ nhân đê tiện, vừa ác độc vừa khiến người ta ghê tởm!” Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức lóc xương ả.