Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1920: Chặng Cuối Của Tiến Hoá Thật Đáng Sợ (1)

Thánh Khư Chương 1920: Chặng cuối của Tiến Hoá thật đáng sợ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thật khó có thể tin, ở tiểu vũ trụ không trọn vẹn này lại có sự sống cổ xưa đã đi đến bước đường Tiến hóa Chung Cực Thể thế này. Đáng tiếc là vẫn phải ngã xuống, chỉ là không biết cuối cùng nó đã biến thành cái dạng gì.”

Ở Dương Gian có một loại tin đồn, khi vẫn chưa có đủ sự chuẩn bị, nếu bước đến con đường Tiến Hóa Chung Cực Thể thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, dựa theo ghi chép 532.978 năm mà Thiên Đế Dương Gian công bố, Tiến Hóa Thể cấp Đại Vũ phải đi thêm một đoạn đường nữa, chỉ là không có mấy người có thể tiếp xúc được mấy con đường đó.

“Chúng ta tuyệt đối không thể để năng lượng cấp Thiên Tôn tiêu tán trong hư không của mảnh vũ trụ Âm Gian này, nếu không sẽ bị sinh vật tồn tại trong Đại Uyên mạnh mẽ hấp thu! Nó đã lột xác thành một thứ mà dù đã suy yếu đến thời kì cuối vẫn vô cùng đáng sợ, sinh linh càng cường đại đối mặt với nó chết càng nhanh.”

Mấy người trên thuyền cẩn thận thảo luận, ai cũng mang vẻ mặt trịnh trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khắp nơi trên vũ trụ đã sôi trào.

Mọi người thông qua phát sóng trực tiếp đều đã thấy bốn tấm pháp chỉ Thiên Tôn không thể khống chế được mà bị một loại sức mạnh thần bí dẫn dắt bay đi.

Lần trước, khi ghi hình lại trận ác chiến giữa Sở Phong và Thánh nhân các tộc, nền tảng Hắc Huyết và nền tảng Nguyên Thú đã từng đặt một ít thiên nhãn ở vùng phụ cận Đại Uyên, đến nay vẫn còn có thể hoạt động.

Bởi vậy, hai nền tảng lớn lập tức phát hiện bốn tấm pháp chỉ đã bị đốt cháy rồi rơi vào Đại Uyên, cứ như vậy mà bị cắn nuốt.

Trong lúc nhất thời, các nơi chấn động. Âm Gian vậy mà còn có thực lực đáng sợ như vậy, có thể mạnh mẽ đối kháng với năng lượng sự sống cấp Thiên Tôn!

Có điều, nếu nói chuyện nào được chú ý và bàn tán sôi nổi hơn thì chuyện ở ngoài không gian của Địa Cầu càng hơn một bậc. Tuy rằng Tiến Hoá giả tham dự trong chuyện này không có cấp độ cao như Thiên Tôn, nhưng nó lại tác động đến tâm thần của người ta hơn cả.

Kẻ căm ghét thì tiếp tục căm ghét, người lo lắng thì càng thêm ưu sầu,quan tâm đến mọi chuyện xảy ra ở đây.

Vô số Tiến Hóa giả ở khắp nơi trên vũ trụ đều dõi mắt về nơi này, quả thực là điểm nóng của toàn vũ trụ.

Đám người Viên Thần, Thích Hà đã dựng hết cả lông tóc. Chuyện gì xảy ra thế này? Bọn họ nghĩ muốn nhức hết cả óc cũng không thể nào hiểu nổi tại sao pháp chỉ của Thiên Tôn lại bay đi mất.

Ở trong lòng bọn họ, Thiên Tôn chính là bầu trời trên cao, xa không thể với, kết quả bốn pháp chỉ do tứ đại Thiên Tôn hợp lại đều bay đi mất, quá đột nhiên, cũng thật đáng sợ.

Bọn họ cực kỳ sợ hãi. Lúc này, nếu như một trong ba vị cao thủ cấp Ánh Chiếu của Địa Cầu xuất hiện cũng đủ để giết sạch bọn họ, một người cũng chạy không thoát.

Bọn họ lông tóc dựng đứng, lạnh từ đầu đến chân.

Ở vũ trụ Âm Gian mà cũng bị lật thuyền (1), không ngờ bãi tha ma trong mắt bọn họ lại đáng sợ như thế!

(1) Lật thuyền: trích từ câu “lật thuyền trong mương”, ý bảo chuyện xui xẻo đáng lẽ không thể xảy ra vẫn xảy ra.

Bọn họ đều lạnh hết cả sống lưng, có điều rất nhanh bọn họ đã nhận ra, cơn ớn lạnh đó không phải từ nỗi sợ hãi trong lòng toát ra, mà do nguy hiểm chân chính đã đến cận kề.

Khói xám kia lần lượt hóa thành một con dã thú, một con chim hung ác, một con hổ dữ thời Thái Cổ, còn có cả một con chim chín đầu thời Tiền sử, một con thú ăn thịt người,...

“Ầm!”

Bọn họ đều lấy ra binh khí, đám bộ hạ đã hàng phục bọn họ đứng xung quanh cũng đều ra tay, thế nhưng không có tác dụng gì, chỉ trong nháy mắt đã bị những thứ đó quấn lên!

Cũng có tên khá nhanh trí, thấy tình huống có vẻ không đúng liền nhanh chân bỏ chạy, muốn thoát khỏi nơi này.

Đáng tiếc, đám khói xám đã hóa thành sinh linh kia còn nhanh hơn, vượt qua cả tia chớp, vèo vèo đuổi theo toàn bộ nhân mã, như một đàn dã thú gầm rú nhào tới.

“Mấy người mau xuống Địa Cầu đi!” Sở Phong nói nhỏ, thúc giục lão Tộc trưởng Phi Vũ tinh, Thiên Già và đám người còn lại chạy nhanh, không thể chôn chân ở đây.

Nơi này đã mất khống chế, dù Sở Phong có hồ lô Tiên Thiên trong tay cũng không dám bảo đảm có thể ngăn cản đám khói xám dày đặc kia hóa thành thực thể khủng bố.

“Được, chúng ta đi!”

Những người này đều mèo già hóa cáo, biết không giúp được gì liền không khách khí với Sở Phong nữa, cùng nhau lao xuống Địa Cầu.

“Thứ quái quỷ gì thế này?!"

Vài Tiến Hóa giả cấp Thánh sợ hãi hét lớn, tim gan đều run rẩy. Nếu bị những thứ này quấn lên người thì thân thể lập tức khô quắt, toàn thân phát ra mùi hôi thối, chỉ trong một thời gian ngắn đã suy yếu.

Trên khuôn mặt anh tuấn của đệ tử hậu bối Thái Vũ Thiên Tôn - Viên Thần không còn chút lãnh đạm nào mà chỉ tràn ngập sự sợ hãi. Gã cảm giác được mình sắp hóa thành một cỗ thi thể mục nát, bốc mùi khó ngửi.

“Áaa, không!” Nữ đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn -Thích Hà còn gào thét kinh hoàng hơn. Gương mặt trơn bóng như ngọc của ả ta bắt đầu nhăn nheo, da thịt cũng khô quắt lại, cơ thể như một cỗ xác thối, khiến ả kêu la thảm thiết không thôi.

“Không lẽ đây là... vật chất quỷ dị, thứ bụi mang theo điềm gở của Lục Đạo Tà Tôn? Sao nó lại xuất hiện ở đây?” Người Dương Gian đều đang hoảng sợ kêu la inh ỏi.

Sở Phong trong lòng khẽ động, Thủy Tổ ở Dị Vực năm đó từng nắm giữ Lục Đạo Thì Quang thuật, dù đã đến tuổi già vẫn không bị vật chất quỷ dị quấn lấy. Người này chắc hẳn chính là Lục Đạo Tà Tôn ở Dương Gian đây.

Có điều, Lục Đạo Tà Tôn có lẽ đã bị đại năng của Dương Gian hạ gục.

“Áaa...”

Một đám Tiến Hóa giả cấp Thánh đang gào thét, khó thể nhịn được thống khổ. Dù là Thánh Giả viễn cổ hay là người mới thành Thánh từ thời thượng cổ đều lâm vào cùng một cảnh ngộ, khuôn mặt khô héo, nồng nặc mùi hư thối.

Có người bay về phía Sở Phong với vẻ mặt dữ tợn, định kéo thêm hắn cùng nhau lên đường.

Trong đó, mấy vị Thánh Nhân của Tây Lâm Tộc, Thánh giả viễn cổ của Thi Tộc hay cao thủ của Thiên Thần Tộc là không cam lòng nhất. Bọn họ nhìn Sở Phong với ánh mắt oán độc, nhanh chóng lao tới.

Bọn họ cứ nghĩ mình đã bay đến rất nhanh, nhưng so với thường ngày lại quá chậm, một thân tinh khí của Thần đã sớm bị đám khí dạng thú đó hấp thụ chín phần rồi.

Sở Phong không hề bị ảnh hưởng, vẫn đứng im tại chỗ, một tay nắm hồ lô Thanh Bì, một tay nắm Tử Kim Trúc. Hắn không dám sử dụng dù Thiên Đạo, sợ nó bị nhiễm bẩn.

Theo hắn suy tính, có hồ lô Thanh Bì và Tử Kim Trúc trong tay là đủ rồi!

Bình Luận (0)
Comment