Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Theo Sở Phong suy tính, có hồ lô Thanh Bì và Tử Kim Trúc trong tay là đủ rồi!
Ầm!
Tử Kim Trúc hóa thành một cây gậy dài, xoay tròn theo tay của Sở Phong, đánh một phát vào một vị Thánh nhân của Tây Lâm Tộc lao đến trước tiên, khiến lão ta chia năm xẻ bảy, máu đen bắn tung toé.
“Hỡi các vị đạo hữu, chính hắn là kẻ hại chúng ta. Phải cùng nhau tiến lên tiêu diệt hắn, dù có chết cũng phải kéo hắn cùng lên đường, nếu không chúng ta há có thể cam tâm?”
Một vị Thánh nhân khác của Tây Lâm Tộc hét lên, hiệu triệu các Thánh Nhân khác cùng động thủ, đến đây đánh giết Sở Phong.
“Ngươi quả thật sẽ không cam lòng, bởi vì ta sẽ diệt sạch Tây Lâm của ngươi, chém tận giết tuyệt, một tên cũng không lưu lại!” Sở Phong lạnh lẽo âm trầm nói.
Ầm!
Tử Kim Trúc quất xuống, vị Thánh Nhân này tuy rằng đang chiến đấu nhưng sức lực mọi ngày mười phần giờ chỉ còn một, suy yếu đến nỗi cảnh giới cũng đã rớt xuống, đâu còn là đối thủ của Sở Phong. Một đòn của Tử Kim Trúc này đã đập nát đầu của lão, bỏ mạng ngay lập tức.
“Ngươi...”
Vị Thánh nhân còn lại của Tây Lâm Tộc vừa tức giận, vừa bị nỗi lo diệt tộc làm cho nội tâm tràn ngập sợ hãi!
Vốn nghĩ sau khi sống sót khỏi cuộc chiến ở vũ trụ Hỗn Độn, dù cho mất đi tự do, trở thành nô bộc của người khác, nhưng dẫu sao vẫn còn giữ được mạng, có thể che chở cho bộ tộc của mình, nào ngờ đâu trong nháy mắt đã hoá thành công cốc!
Ngay cả người Dương Gian cũng thất bại, không thể làm được gì được tên ma đầu này.
“Ai cũng bảo ta là Ma Đầu, vậy ta liền thật sự trở thành Ma cho các ngươi xem. Ta sẽ đích thân tới chỗ của bộ tộc của ngươi. Thiên Thần Tộc, Tây Lâm, Thi Tộc đều không cần thiết phải tồn tại nữa!” Lời nói của Sở Phong lạnh như băng.
Thánh Giả của Thiên Thần Tộc, Thi Tộc nghe vậy đều sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ cơ thể đã tiều tụy, hoàn toàn suy yếu, nay đã không còn ra hình thù gì nữa.
“Giết! Trước tiên cứ phá huỷ Địa Cầu đã!”
Có mấy tên xoay người lại, muốn tránh thoát khỏi Sở Phong, lao xuống Địa Cầu.
“Phóng!”
Sở Phong khẽ quát, nhẹ nhàng vỗ hồ lô Thanh Bì một cái, vết rách trên thân nó bỗng phát sáng, ngưng tụ thành một tia chớp vô cùng đáng sợ, sau đó tụ về phía miệng của hồ lô, "phù" một tiếng phóng ra thành một chùm sáng mãnh liệt.
Phụt phụt phụt...
Từng Thánh nhân của Thiên Thần Tộc, Thi Tộc, Tây Lâm Tộc lần lượt nổ tung, ngay cả máu còn chưa kịp chảy ra đã bị chùm sáng đánh nổ thành bột phấn, chỉ để lại mảng lớn vật chất màu xám.
Lúc trước, lão cáo lông vàng ở Dị Vực đã giúp hắn luyện hoá quả hồ lô không toàn vẹn này thành một pháp tắc lôi đình Tiên Thiên.
Không ngoài dự đoán, có một chút vật chất quỷ dị hóa thành hình thú cười gằn, cũng bắt đầu vồ về phía Sở Phong.
“Thu!”
Sở Phong quát lớn. Hồ lô Tiên Thiên sinh trưởng trong biển Hỗn Độn, từng bị sấm sét Hỗn Độn tẩm bổ nên rất dũng mãnh, lập tức hút hết vật chất quỷ dị vào trong.
Thánh Nhân đứng chung quanh đều há hốc mồm, như rơi vào hầm băng. Sau đó, một vài người thống khổ rên la, thật sự không thể chịu đựng sự ăn mòn của vật chất quỷ dị.
Đám người Doanh Châu đứng phía trước là run rẩy và sợ hãi nhất. Bọn họ lần thứ hai phản bội, kết quả phát hiện đại ma đầu Sở Phong quả thực không gì không làm được, ngay cả người Dương Gian cũng có thể đánh gục, suýt chút nữa đã khiến bọn họ bị hù chết.
Trên thực tế, Sở Phong còn chưa kịp động thủ, những người này đã không thể kiên trì được nữa, đã bị vật chất màu xám hóa thành xác thối trong sự thống khổ dày vò, toàn bộ hồn quang bị hòa tan, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“A... Sở Phong ngươi không thể như vậy. Ta đến từ Á Tiên Tộc, mau mau cứu ta với!”
“Sở Phong hiền chất, ta đến từ tinh vực Thiên Mã, từ trước tới nay đều không thù không oán với ngươi mà.”
...
Mấy Thánh Giả kêu la, nhưng Sở Phong vẫn lạnh lùng như gỗ đá, không hề bị lay động, căn bản là không thèm để ý tới.
Đám người kia nếu lúc trước đã chọn đi theo người của Dương Gian đến Địa Cầu đối phó hắn thì nên dự liệu từ trước sẽ trải qua chuyện này.
“Giết!”
Một ít Thánh Giả cuối cùng như phát điên, trước lúc chết liền phóng về phía Địa Cầu, nghĩ thầm muốn khiến cho Sở Phong chịu dày vò thì cứ xông xuống hành tinh phía dưới.
Đây là đúng là việc phí công. Bọn họ đều đã suy bại đến mức không còn nhìn ra hình thù gì, thực lực giảm mạnh, Sở Phong chỉ trong chớp mắt đã có thể đuổi kịp, từng đòn Tử Kim Trúc quét ngang lần lượt vụt chết từng kẻ một.
Đồng thời, hồ lô Thanh Bì trong tay hắn lại lần nữa phát uy, phun ra chùm sáng kèm theo vật chất quỷ dị, quét qua một đám Thánh Giả khiến bọn họ lập tức hóa thành bột mịn.
Khắp nơi trên vũ trụ có không biết bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này, đều bị kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm!
Đối mặt với loại tình huống tuyệt vọng thế này, Sở Phong lại một lần nữa sống sót ngoài dự liệu, còn có thể chém giết đối thủ!
Trên địa cầu, người của hai đảo Bồng Lai, Phương Trượng đều đang lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm thấy may mắn mình vẫn còn giữ vững định lực, không có lau chau nhảy ra. Nước cờ này đi đúng rồi.
Ngược lại, cả tộc Doanh Châu mặt đều như màu đất.
Nơi sâu trong vũ trụ, ba vị Thánh Nhân viễn cổ của Á Tiên Tộc cũng đang sợ hãi!
Ở không gian ngoài Địa Cầu, Viên Thần cào nát cả da của mình, thống khổ đến mức không chịu nổi, không cách nào nhịn thêm được nữa, từ cơ thể gã chảy ra dòng máu đen ngòm, tanh tưởi khó ngửi.
“Sở Phong, sao ngươi dám sử dụng loại vật chất này? Ngươi sẽ bị trời tru đất diệt, các Thiên Tôn sẽ hợp sức giết ngươi!”
Gã gào thét, sợ hãi khôn cùng. Dù lúc này có lập tức chạy về Dương Gian, bằng tốc độ nhanh nhất thỉnh Thiên Tôn ra tay giải cứu thì cũng không còn bất kỳ đường sống nào.
“A...”
Gã kêu gào, lăn lộn trong không trung.
Sở Phong đi tới, gần đó có một ít Thánh nhân đang nhanh chóng ngã gục, hóa thành thi thể mục nát, nhưng hắn không hề bị lay động, chỉ xông đến chỗ của đám ngươi Dương Gian.
Ầm!
Sở Phong tự mình động thủ, xoay tròn Tử Kim Trúc đánh nát một nửa thân thể của Viên Thần, máu đen cùng khói đen tiêu tán.
Viên Thần thống khổ gầm rú, đưa tay muốn giết Sở Phong, thế nhưng gã đã suy yếu vô lực, hình Thần đã diệt, nơi nào còn có sức mạnh.
“Người Dương Gian cũng chỉ đến thế mà thôi.” Sở Phong hời hợt nói, lại phang thêm một đòn, đánh tan phần cơ thể từ phần bụng trở xuống của gã, sau đó liền không để ý tới nữa, để gã từ từ tiêu vong trong giày vò.
“Cho ta ra đi một cách thống khoái đi!” Viên Thần ở phía sau rống to, thế nhưng Sở Phong không đáp lại hắn.