Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong đi đến bên cạnh Thích Hà, Tử Kim Trúc chỉ điểm nhẹ một cái mà đầu gối bên phải của ả đã biến mất, hóa thành một khối sương máu màu đen cùng với vật chất màu xám.
“Ngươi thật xấu xí.” Sở Phong nhìn xuống rồi xoay người rời đi.
“Khônggg, ngươi nói ai xấu xí? Ta là Thích Hà tiên tử! Không, bàn chân của ta, cẳng chân của ta, mặt của ta...” Thích Hà rít gào, thống khổ kêu la, thân thể của ả ta như đã già đi mấy ngàn năm.
Đám người đến từ Dương Gian đều đang giãy dụa, vô cùng thê thảm. Không người nào có thể tưởng tượng ra tình huống lúc này. Lúc trước bọn họ đáp xuống "bãi tha ma” này liền không đem ai để vào mắt, cho rằng không thể so sánh với sinh linh của Dương Gian được, kết quả lại bị giết ngay trên mảnh đất này!
Nơi này rợp trời tiếng quỷ khóc thần gào, một đám người vô cùng thảm khốc, kẻ này nối tiếp kẻ kia chết đi, không có cách nào có thể chống chọi được. Tử trạng quá khó coi, hồn quang thì bị hòa tan, thi thể mục nát.
Sở Phong ngẩng đầu, không muốn thấy bọn họ, cầm hồ lô Thanh Bì trong tay bắt đầu thu thập người chết cùng với khói xám. Đôi mắt của hắn vừa nhìn về phương hướng đảo Doanh Châu ở Địa Cầu, vừa nhìn về phía xa xa trong vũ trụ.
Biên giới vũ trụ Âm Gian trôi nổi một chiếc thuyền lớn đỏ thắm.
Trên bàn trà bốc lên mùi thơm tràn ngập, toả ra từng làn khói ngũ sắc mờ ảo. Đây là một loại thần trà, mọc ở trên ngọn núi ngọc gần nơi toạ quan của Nguyên Thủy Thiên Tôn, được xem là đặc sản thần trà hiếm có nhất.
Thế nhưng, mấy người trên thuyền lúc này không còn tâm tình nào mà uống trà, tâm tư không yên.
“Thí nghiệm với năng lượng cấp Thần thử xem, xem có ảnh hưởng gì không.” Một người cất lời, lấy ra một tấm pháp chỉ do một vị cao thủ Dương Gian cấp Thần tự tay viết. Nó lập tức phóng ra những hoa văn phức tạp loá mắt, chấn động cả không khí.
Kết quả, tấm pháp chỉ này mới bị tế ra thì đã "ầm" một tiếng, bị hút vào Đại Uyên!
Mấy người này lập tức cau mày, chẳng trách vũ trụ Âm Gian không hoàn chỉnh này lại không có Tiến Hóa giả cấp Thần. Nguyên nhân chính là ở chỗ này, năng lượng mới chỉ ở cấp độ này thôi cũng đã bị cắn nuốt rồi!
Bọn họ xác định, sinh vật đã ở thời kì suy yếu kia dù đã sắp chết vẫn vô cùng đáng sợ. Đến tột cùng nó đã lột xác thành cái gì? Đoạn đường cuối của Tiến Hoá thật khủng bố!
…
“Thiện ác tất có báo ứng, đạo trời sẽ có luân hồi. Không tin thì cứ nhìn xem, Sở Ma sẽ bỏ qua cho ai?”
Lão tộc trưởng Phi Vũ tộc vừa ngâm nga vừa từ Địa Cầu bay ra ngoài không gian, tóc trắng phấp phới trong gió, nhìn về phía những thi thể của Thánh đang bốc mùi hôi thối đằng xa.
Lúc này, đệ tử hậu bối của Thái Vũ Thiên Tôn - Viên Thần còn chưa chết, vẫn đang yếu ớt kêu rên. Sau khi nhìn thấy ông ta, đôi mắt đã đục ngầu của gã lập tức trợn ngược.
Gã hận chết lão già kia, lời nói thế này quá mức châm chọc, khiến đệ tử đại giáo Dương Gian như gã làm sao chịu nổi.
“Ngươi còn chưa chết à?” Lão Tộc trưởng Phi Vũ tộc tóc hoa râm, nhìn Viên Thần nói: “Để lão già này nói thêm với ngươi vài câu. Lão già Thái Vũ Thiên Tôn chết tiệt của ngươi không biết có thể nhìn thấy cảnh này không? Đám đệ tử hậu bối ngang ngược ngông cuồng các ngươi so với con chó trụi đuôi kia còn ghê gớm hơn, kết quả ngươi lại nối gót nó mà nghẻo!”
Ông lão này tính tình cũng quật, trước khi bị chặt đầu đã chửi mắng Thái Vũ Thiên Tôn, giờ lại chạy lên đây chỉ vào mũi người ta mà mắng tiếp.
“Gâu!” Đại Thiên Cẩu cũng còn chưa chết, lông vàng khắp người đều rụng xuống, thân thể trụi lủi rồi khô quắt lại, không còn nổi một cọng lông chó trên người.
“Đúng là đồ chó trụi đuôi, chọc đến chỗ đau của cả tộc Thái Vũ tộc các ngươi rồi đúng không? Đáng đời!” Ông cụ Phi Vũ tinh này được dịp mắng chửi đã mồm.
“Ngươi...” Viên Thần vốn còn chưa tắt thở, dù hồn quang của gã đang tan biến dần nhưng sức sống rất ngoan cường, vẫn còn khát vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Nhưng bây giờ nghe đến lời nói như thế, gã liền bị chọc tức đến nỗi hồn quang mờ đi nhanh chóng, hai mắt hiện ra màu xám tro, tức đến chết luôn rồi.
“Gâu!” Đại Thiên Cẩu cũng không cam lòng, hai mắt hung ác, thế nhưng không làm được gì cứu vãn, chỉ sủa ra được tiếng oán hận cuối cùng mà thôi.
“Phụt!”
Một người một chó sau khi phun ra hai ngụm máu cuối cùng liền lập tức mất mạng, hồn quang tan rã, bị chọc cho tức chết.
“Ta không muốn chết a, trả lại dung nhan cho ta, ta muốn tuổi xuân...” Đệ tử hậu bối của Loạn Vũ Thiên Tôn - Thích Hà yếu ớt thều thào.
Người ả run run rẩy rẩy, một chân đã mất, đầu tóc dần dần bạc trắng, da bọc xương, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn, hốc mắt lõm xuống, đang khó nhọc móc ra một chiếc gương đồng.
Lần này dù là Sở Phong hay ông lão Phi Vũ tinh đều không nói gì. Nơi đây chỉ còn lại Thích Hà, những người Dương Gian khác đều đã chết sạch rồi.
“A...”
Thích Hà dùng hết khí lực cuối cùng phát ra tiếng hét còn lớn hơn lúc nãy, nghe cực kỳ sắc bén chói tai. Sau khi ả nhìn thấy bộ dạng của chính mình thì cực kỳ sợ hãi và kinh hoàng, cuối cùng chết trong tư thế đó.
Sở Phong nhắc nhở ông lão kia kiềm chế một chút, nơi này có thể còn chưa yên ổn, vật chất màu xám vẫn còn tràn ngập, cực kỳ nguy hiểm.
Trên thực tế, vị lão Tộc trưởng Phi Vũ tinh này chỉ là không cam lòng, lên đây trút giận mà thôi. Sau một phen chế nhạo thoả thuê liền cấp tốc chạy trốn xuống Địa Cầu.
Lúc Sở Phong thu hết thi thể và khói xám vào hồ lô Thanh Bì thì nghe được một tiếng cười gằn âm trầm phát ra từ bên trong hồ lô.
Hắn hoài nghi vật chất màu xám này đã có linh tính, hơn nữa có lẽ chúng đã sớm nhìn chằm chằm hắn, giờ không tấn công cũng chỉ là do muốn mượn tay hắn đi lại khắp nơi.
Vèo!
Sở Phong hiện tại không có thời gian cân nhắc chuyện này. Thu xong chiến lợi phẩm, hắn liền loé một cái biến mất rồi xuất hiện trên Địa Cầu.
Lúc này, các nơi trên vũ trụ như mới có nham thạch phun trào, sóng nhiệt ngập trời, các tộc đều đang sôi nổi bàn tán ầm ĩ.
Giết hết đám người Dương Gian rồi, Sở Phong đây là muốn thăng thiên sao? Rất nhiều bộ tộc chỉ có thể cảm thán, Tiến Hóa giả trẻ tuổi này thật sự đáng sợ, liên tiếp lập ra kỳ tích.
Dù là những kẻ đối đầu với hắn cũng phải ngầm thừa nhận, uy thế của hắn đã thành, nếu như Dương Gian không có ai đến diệt trừ thì sau này chắc chắn không kẻ nào dám đụng đến hắn.