Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đồng thời, cũng có người hô to thống khoái, lúc trước đám người Dương Gian kia vênh vang đắc ý, không coi Tiến Hóa giả của vũ trụ Âm Gian là người, chỉ xem bọn họ là Âm Linh giống như chó, lợn. Bộ dạng đó thật khiến người ta cảm thấy oán hận cùng nhục nhã.
“Giết hay lắm, Sở Phong! Lão già ta ủng hộ ngươi, cứ giết sảng khoái vào, nếu đám oắt con Dương Gian này còn trở lại, lão phu dù không địch lại cũng sẽ chạy đến giúp ngươi, đuổi đánh bọn họ chạy toé khói về Dương Gian!”
“Sở Phong, từ nay về sau ta không gọi ngươi là Ma Đầu nữa. Sở Thần vương tối cao, ngươi đánh giết nhiều người Dương Gian như vậy, chắc thu được không ít Thánh khí nhỉ? Có thể tùy tiện thưởng cho ta hai cái không?”
Trong tinh không, vô số người bàn tán sôi nổi.
Mấy ngày gần đây, mười mấy gia tộc hùng hậu cổ xưa đã bị diệt, bị đoạt đi Hô Hấp Pháp, dẫn đến bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lúc này rõ ràng thoải mái hơn không ít, có người còn cách tinh không đùa giỡn với Sở Phong.
Nhưng nơi nào đó trên Địa Cầu, không khí lại khiến người ta như muốn nghẹt thở.
Đông Hải, sóng biển ngập trời!
Sở Phong lăng không mà đến, một đường chém giết đến đảo Doanh Châu!
Đám người Thiên Già, lão Tộc trưởng Phi Vũ tinh đứng ở phía sau hô to, muốn qua đó hỗ trợ, nhưng tốc độ của bọn họ sao có thể sánh bằng Sở Phong, đã bị bỏ lại không còn nhìn thấy bóng dáng.
Doanh Châu là một hòn đảo không được tính là nhỏ, trước đây nằm ở một nếp gấp không gian, hiện tại lại giao hoà với chủ không gian là Địa Cầu mới có thể hiển hiện ra trên thế gian.
Trên đảo non xanh nước biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp, còn có núi tuyết mờ ảo cao đến chín tầng mây, sông băng hùng vĩ lạnh giá thấu xương.
Sở Phong vừa đến liền một đường quét sạch, thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên thủng đến phần trung tâm của đảo Doanh Châu, đáp xuống một sơn mạch ngay chính giữa. Bông tuyết bay múa, núi lớn sừng sững mênh mông, linh khí bốc lên ngùn ngụt.
Một đám người chờ sẵn ở chỗ này không ngừng dập đầu, khẩn cầu tha thứ. Mấy vị đứng đầu trên đảo Doanh Châu bị dọa sợ, ai có thể ngờ được Sở Phong lại là kẻ giành phần thắng cuối cùng.
Vụt!
Sở Phong một gậy quét qua, mấy trăm cao thủ hóa thành mưa máu, không sót lại bất cứ thứ gì. Chỉ một đòn vung nhẹ của Tử Kim Trúc đã khiến bọn họ hình thần đều diệt.
“Sở Phong, ngươi muốn chém cùng giết tuyệt sao?” Lòng núi bỗng nứt ra, mấy lão già mang theo một đám người đông đảo vọt ra, vừa có ý sợ hãi, vừa không cam lòng.
“Đám lòng muông dạ thú các ngươi! Thời Thượng cổ, thủ lĩnh Địa Cầu đối xử với tổ tiên các ngươi như huynh đệ, ban thưởng hậu hĩnh, các loại bí pháp đều có thể tùy ý tu hành, kết quả các ngươi lại đối xử với hậu duệ của bọn họ như vậy, quay đầu lại đã muốn giết chết tất cả?!"
Sở Phong lại quét qua một gậy, đối diện lập tức có người gào rống. Đó là một vị Á Thánh, người có sức chiến đấu cao nhất ở đây, sống sót từ thượng cổ, nhưng lúc này cũng sắp bước chân xuống mồ rồi.
“Thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta chỉ là muốn sống tốt hơn một chút mà thôi, dù sao ngươi lúc đó cũng có nguy cơ mất mạng. Dựa vào Tây Lâm Tộc và người Dương Gian thì có gì là sai? Chỉ là thời cơ chưa đủ tốt mà thôi, ai biết kẻ đáng ra phải chết như ngươi mệnh lại cứng như vậy. Vì sao ngươi không chết đi? Chúng ta đúng là số khổ!”
Khuôn mặt của lão già kia bỗng co rúm lại, nổ ra một cái Thánh khí đánh về phía Sở Phong. Dù lão biết rõ không địch lại cũng phải động thủ, bởi Sở Phong không có khả năng buông tha cho bọn họ một con đường sống.
“Dã tâm quá nặng, chết cũng không hối cải!” Sở Phong chẳng muốn nhiều lời, đánh ra một chưởng quất bay lão già này, khiến cho khuôn mặt của lão vặn vẹo, miệng phun ra cả răng và máu, sau đó thân thể của lão đứt thành từng khúc, rồi "ầm" một tiếng nổ tung giữa không trung, máu Á Thánh bắn tung toé.
Sở Phong dùng trúc tím quyết đoán đánh bay sáu toà núi lớn, bắt hết đám thành viên trọng yếu còn trốn bên trong Doanh Châu, sau đó không chút do dự giết chết toàn bộ.
Lúc này, bốn lão tộc trưởng bốn hành tinh Phi Vũ, Bách Xuyên, Tề Vân, Nam Ly cùng với Thiên Già, Thiên Diệp đều đuổi kịp đến. Đã có bốn vị Á Thánh ở đây thì việc trấn áp đảo Doanh Châu là chuyện rất dễ dàng.
Sở Phong không tiếp tục nữa mà giao lại cho bọn họ. Hắn không muốn xuống tay với trẻ em ở đây, nói cho những người này cứ việc mạnh tay mà làm, nếu sưu hồn thấy vô tội thì có thể thả ra, nhưng người nào có ác niệm, muốn trả thù thì dù là trẻ em hay người già yếu đều giết không tha!
Sau đó hắn phóng ra ngoài không gian, liên hệ với công ty Trùng Động Thông Thiên, muốn trong một ngày giao chiến với nửa vũ trụ, đi diệt mấy tộc như Tây Lâm Tộc.
“Huynh đệ, ngươi hù chết chúng ta rồi. Một thân một mình đối mặt với người Dương Gian thật mạo hiểm, nhưng cũng thống khoái phết!” Đại Hắc Ngưu hô lớn. Bọn họ đã tập trung đông đủ rồi.
Âu Dương Phong cõng mai rùa đen sau lưng, ưu nhã bước đi kiểu thiên nga, nói: “Ta nói này, Sở Ma ngươi tác phong sao nhanh nhạy thế, chúng ta dù có nhanh chóng đuổi tới cũng chỉ có thể xem ngươi kết thúc gọn gàng. Xem ra đám người Dương Gian kia đều là hàng lởm, Âu Dương đại gia ta còn chưa kịp phát uy mà bọn họ đã chết ngắc hết rồi.”
“Hi a hi a, đám cháu chắt đến từ Dương Gian này chả được tích sự gì. Lão Lư ta tuy rằng xuất thân từ thư hương môn đệ thế gia nhưng hôm nay cũng đã định so chiêu với bọn họ đây, kết quả lại chết hết cả rồi, đúng là trời không muốn ta ra tay mà!” Lão Lư cũng góp lời.
Cả đám bọn họ đều đã tề tựu đầy đủ, ý quan tâm trong đó chỉ cần liếc mắt là đã rõ mồn một. Bọn họ đều cố gắng pha trò, không đề cập đến Tần Lạc Âm, sợ Sở Phong thương cảm.
Sở Phong nói: “Lần trước quá nhân từ, hiện tại chúng ta cùng đi thanh toán sạch sẽ!”
Không mất quá nhiều thời gian, bọn họ đã bước ra từ trùng động, điểm đến thứ nhất chính là toạ độ hành tinh của Tây Lâm tộc.
Sở Phong nhìn xuống vùng đất phía dưới, ánh mắt sâu thăm thẳm. Hắn không hề có chút hảo cảm nào đối với bộ tộc hắn này, chuyện bọn họ làm thời Thượng Cổ thật sự quá buồn nôn, đê hèn và ác độc đến cực điểm.
“Đáng tiếc, trong đám Thánh nhân bị vật chất quỷ dị giết chết không có Ngụy Hằng, kẻ đứng hàng thứ chín thiên hạ thời Thượng cổ!”
Sở Phong tiếc nuối chuyện trong đám Thánh giả chết ngoài không gian ở Địa Cầu không có gã này. Lúc trước Ngụy Hằng lòng dạ độc ác, cắt đầu của Minh thúc rồi ướp muối trong bình. Phải biết rằng Minh thúc là người thầy khai sáng của gã, thế mà gã không hề niệm chút ân tình nào.