Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong không nghe được tung tích của Ngụy Hằng nên không biết gã có chết ở vũ trụ Hỗn Độn chưa.
Có điều, ai cũng phải thừa nhận, Ngụy Hằng có tư chất ngút trời, người có thể đứng thứ chín trong thế hệ hoàng kim tất nhiên là vô cùng đáng sợ.
"Vèo" một tiếng, Sở Phong phi sâu vào hành tinh Tây Lâm để dò xét tình hình. Hắn muốn biết đường lùi cuối cùng của tộc này ở đâu!
Cuối cùng, hắn lại bay trở lại ngoài không gian, liếc mắt nhìn tinh cầu phía dưới rồi nói với Yêu Tổ Chi Đỉnh: “Lần này ngươi được một bữa no nê đấy, năng lượng dưới này vô cùng dồi dào!”
Sau khi thương lượng kĩ càng với Yêu Tổ Chi Đỉnh, hắn đột ngột ném nó xuống. Đỉnh lớn phát sáng, "bùm" một tiếng lao xuống Tây Lâm tinh.
Ầm!
Ngày hôm đó, một đóa pháo hoa nở rộ chói loà trên tinh không!
Tây Lâm tinh diệt!
Tất nhiên tộc này vẫn có mấy người trước đó bị doạ cho sợ hãi nên sớm đào tẩu rồi.
Sở Phong không để ý lắm. Hắn biết tộc này còn có một cái tinh cầu gọi là quê hương thứ hai, lần trước có một bộ phận người tránh đến đó trú ẩn, lần này cũng có người bay qua đó.
Hắn đã có manh mối, đại khái cũng biết ở nơi nào!
Sau đó không lâu, Sở Phong giá lâm Thiên Thần Tinh, không chút gì do dự vứt Yêu Tổ Chi Đỉnh vào. "Ầm" một tiếng, hành tinh to lớn này lập tức bị nó xuyên qua, mưa ánh sáng bùng nổ.
Hành tinh tổ của tộc Thiên Thần diệt!
Tinh không vỡ tổ, các tộc đều chấn động. Sở Phong thế mà thật sự hạ sát thủ, đại khai sát giới.
Một lát sau, Sở Phong lại đi đến một đầu khác của tinh vực, hạ xuống vị trí tinh thổ của Thi Tộc, vẫn sử dụng Yêu Tộc Chi Đỉnh trực tiếp oanh kích!
Ầm!
Lại một đóa chùm sáng rực rỡ được phóng lên, rọi sáng mảnh tinh không này, cực kỳ chói mắt!
Hắn ngang dọc trong tinh vực không ngừng nghỉ, xuất kích một cách vô tình lạnh lùng, không có nửa điểm do dự, thanh tẩy hết một lượt Tây Lâm tộc, Thiên Thần tộc, Thi Tộc.
Đến cuối cùng, ở một góc hẻo lánh nào đó trên vũ trụ lại có một viên tinh cầu tan rã, chùm sáng phóng ra ầm ầm, sóng năng lượng lớn chói mắt tản ra cả bốn phương tám hướng.
Nơi gọi là quê hương thứ hai của Tây Lâm tộc diệt!
Các tộc biết được đều sợ hãi.
Sau khi Á Tiên Tộc nghe ngóng được tin này, có vị Thánh Nhân viễn cổ đang ngồi trong Thánh điện kinh hoảng đến mức làm rớt ly trà, nước trà dính trên người cũng không biết.
Năm đầu của kỷ nguyên màu xám, Sở Phong ngang dọc vũ trụ Âm Gian, trong một ngày đã tiêu diệt mấy tộc. Cả thế gian khiếp sợ, các tộc run rẩy.
Vụt!
Một đồng xu vàng được tung lên cao, mang theo tiếng gió nho nhỏ. Nó xoay tròn trên không trung rồi xuyên qua từng đám sương mù hỗn độn, sau đó rơi xuống đất.
Mặt sấp và mặt ngửa, đại diện cho sống và chết.
Đây là vùng biên giới của Hỗn Độn. Trên thuyền lớn màu đỏ thắm, người nào cũng rất bình tĩnh. Bọn họ tung một đồng xu vàng, lấy đồng xu sấp hay ngửa quyết định sự sống chết của người và đạo thống ở vũ trụ Âm Gian.
Đám Viên Thần, Thích Hà bị giết quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không để ý gì nhiều. Chỉ là chết mất mấy người bình thường mà thôi, không phải chuyện gì to tát.
Thế nhưng, bọn họ phải cho thấy thái độ của mình với chuyện này.
Vèo!
Bóng trắng chợt lóe, trên thuyền bỗng xuất hiện thêm một người. Gã đưa tay tiếp được đồng xu vàng đang rơi xuống một cách thong dong mà tao nhã.
Đây là một nam tử tuổi còn khá trẻ, trên người mặc chiến bào trắng thuần. Gã cũng không được tính là anh tuấn, nhưng trông rất có khí chất, phong thái tự tin hơn người. Gã mỉm cười, nói: “Sinh tử đều ở trong lòng bàn tay.”
Đồng thời, từ bên trong Hỗn Độn bỗng lộ ra bóng dáng một chiếc thuyền đang tiến tới. Đây cũng là một chiếc thuyền lớn của Dương Gian, đang toả ra sóng nhiệt cuồn cuộn xuống Âm Gian.
Người trên chiếc thuyền lớn màu đen kịt đó không nhiều, nhưng đều rất đặc biệt.
Một con Thiên Cẩu vô cùng già yếu, ngồi khoanh chân như con người, đang điềm tĩnh uống trà. Một con quạ đen già đứng trên mép thuyền, trong đôi mắt màu đỏ tươi dao động tia sáng yêu tà. Nó trông rất già nua, lông chim đã sắp rụng sạch.
Còn có một con chồn còn già hơn, lông trên người đã ngả màu trắng, thân thể lọm khọm. Nó đang ngồi xếp bằng trong một góc, nhìn chằm chằm mai rùa trên mặt bàn để nghiên cứu quẻ tượng.
Mấy người trên thuyền đỏ vội vàng đứng dậy nghênh đón ba vị lão giả này, bởi vì bọn họ đều rất có lai lịch, thực lực mạnh mẽ.
Lão Thiên Cẩu đến từ một mạch của Thái Vũ Thiên Tôn, mặc dù là một tên đầy tớ già, nhưng cũng có thể đánh ngang hàng với cao thủ cấp Thần của vũ trụ Hỗn Độn, đạo hạnh cao thâm khó dò.
Nó còn chưa phải là Thần, có điều thời gian tu luyện rất lâu nên một thân đạo hạnh đủ khiến người ta e sợ, hơn nữa Dương Gian rất coi trọng sự phụ trợ, lấy thân thể Bán Thần cũng có thể ngang dọc ở thế giới này.
Lão quạ đen cũng như vậy, thực lực xấp xỉ với lão Thiên Cẩu. Có hai vị cao thủ thế này tọa trấn, bọn họ làm việc cũng không có gì đáng lo.
Chỉ có con chồn kia tương đối đặc thù, da lông đều trơ trụi, tuy rằng tuổi già, thế nhưng vẫn chưa tiến hoá đến cảnh giới cao, mà thực lực của nó dù khó dò nhưng chắc chỉ miễn cưỡng đến cấp Ánh Chiếu.
Thế nhưng, không có một người dám khinh thường nó, thậm chí ngay cả lão Thiên Cẩu và lão quạ đen đều đối với nó vô cùng cung kính, nhiệm vụ của bọn chúng chính là phụ trách bảo vệ nó.
“Ra mắt Hoàng Thần Sư!”
Mấy bóng người tuổi trẻ trên thuyền đỏ đều đứng dậy, không ai dám làm càn.
Bởi vì các trưởng lão của các giáo ở Dương Gian đã từng căn dặn, đây là một vị cao nhân, là đệ tử thứ năm của Hồn Nghệ Thiên Tôn, đang tự mình xuất thế đi tìm người.
Hơn nữa, hậu nhân của hai vị Thiên Tôn Loạn Vũ, Thái Vũ còn tự mình đi thỉnh lão Chồn này.
“Khặc!”
Lão Chồn ho ra máu, bỏ mai rùa lại trên khay trà, nhắm mắt lại tựa vào ghế mây, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nó khẽ thở dài, nói: “Già rồi, tinh lực không được như xưa nữa. Lúc nãy mới chỉ bói một quẻ thôi mà đã tiêu hao không ít tâm thần.”
Người ở chỗ này đều lộ vẻ kính trọng, nội tâm bị chấn động mạnh. Bọn họ đều rất khâm phục nó, bởi vì bọn họ biết rõ lão Chồn đang suy diễn thứ gì. Đó là một thứ rất quan trọng, Thiên Tôn cũng phải khát cầu. Nếu đến cả đại năng Dương Gian cũng phải nhớ mong thứ đồ vật cổ xưa này thì có mấy người dám dính dáng tới.
Trong lĩnh vực bói toán, đáng sợ nhất chính là tiết lộ thiên cơ, phạm vào cấm kỵ, chỉ động một tí là nguy hại đến tính mạng.