Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1925 - Chương 1925: Vật Mà Thiên Tôn Dương Gian Khát Cầu (2)

Thánh Khư Chương 1925: Vật mà Thiên Tôn Dương Gian khát cầu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đồ vật ở cấp độ nếu là thầy bói khác cũng chả dám suy diễn, đụng đến sinh mạng đấy!

“Ta cảm thấy lời đồn cũng không phải không có khả năng. Có vài thứ quả thật ở mảnh vũ trụ này.” Lão Chồn ngồi tựa lưng ra sau, bình tĩnh nói.

Mọi người chấn động, vừa giật mình lại cực kỳ mừng rỡ, thầm than vị Hoàng Thần Sư này quả nhiên lợi hại phi phàm, đến cả thứ đó cũng có thể suy diễn.

Biết được vật đó ở trong mảnh vũ trụ này, trong lòng bọn họ lập tức đốt lên lửa nóng.

“Quá khó khăn! Ta chỉ cảm giác được nó, nhưng không cách nào xác định được tọa độ chính xác, thậm chí cả vị trí đại khái cũng không thể lần ra được.” Lão Chồn than nhẹ, hai cọng lông mày trắng dài khẽ run.

“Chẳng phải những đồ vật càng cổ xưa thì đều cao đến tận mây, lớn đến khôn cùng sao? Mục tiêu lớn như thế thì chúng ta chỉ cần dùng kính Thông Thiên soi sáng, nói không chừng có thể lập tức tìm thấy.” Một người cất lời.

Vừa nãy lão Chồn đã xác định đồ vật đó hẳn là ở Âm Gian.

Những người khác cũng gật đầu. Tương truyền đồ vật này nguy nga tráng lệ, khí thế nuốt trọn cả bát hoang.

“Năm đó, một vị cấp Cứu Cực cũng nhờ nó mà nhanh chóng mạnh lên, không biết có thật thế hay không?” Một người nhỏ giọng lẩm bẩm, nói về truyền thuyết lâu đời nhất của vật kia.

Lão Chồn gật đầu, kể ra một ít chuyện mật cũng được. Dù sao mấy đệ tử hậu bối này không thể tiếp xúc được đến cấp độ kia.

“Đúng vậy. Năm đó đã có người nhìn thấy nó. Đó là một vách tường vô cùng to lớn, vắt ngang giữa trời và đất, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy được đầy vết tích, đều là một ít địa thế đồ cấp Chung Cực. Người đó lúc sau có tả lại một ít cho nhà nghiên cứu về Trường Vực mạnh nhất, khiến cho nhà nghiên cứu đó vô cùng sợ hãi. Những địa thế đó ẩn chứa sự thâm sâu của Cứu Cực, ảo diệu không lường được.”

Mấu chốt nhất chính là, người phát hiện ra vách tường to lớn đó còn nhìn thấy một ít phù hiệu phát sáng trên đó, ẩn chứa thâm ý.

“Đáng tiếc, vị dựa vào thứ kia để mạnh lên đó cuối cùng chỉ tiến hoá đến được Cứu Cực thể, sau đó vẫn bị ngã trên đường, không biết tiến hóa thành cái gì. Tính toán thời gian suy yếu cuối cùng, lúc này hẳn đã chết rồi.”

Dù cho như vậy, tin tức vị kia ngã xuống ở bán Cứu Cực thể truyền ra ngoài vẫn khiến cho người ta đỏ mắt, mơ ước vách tường này.

Nếu chỉ được một lần thì cũng thôi, nhưng sau đó lại có người nhìn thấy vách tường to lớn kia, cũng bắt đầu tiến đến Chung Cực thể tiến hóa. Y bảo vệ vách tường kia rất nhiều năm, đáng tiếc lúc sau cũng ngã xuống trên đường tiến hoá.

Sau đó, Dương Gian xảy ra biến cố, nghe nói vách tường kia bị rớt xuống biển Hỗn Độn, tiến vào vũ trụ Âm Gian.

“Quỷ dị nhất chính là, mỗi người đứng trước vách tường đó đều không thể nhìn thấy toàn bộ, chỉ có thể dò dẫm từng tấc một.

Lời đó của lão Chồn khiến cho người ở chỗ này đều trợn mắt há mồm.

Một bức tường lớn như núi Tu Di (1)?

(1) Núi Tu Di: là ngọn núi biểu tượng của đạo Phật và đạo Bà-la-môn, được coi là trung tâm của tiểu thế giới, vừa cao lớn nhiều tầng, vừa đâm sâu xuống đất.

“Đồ vật này có từ thời xa xưa, không ai biết nó bắt nguồn từ thời đại nào. Nhưng chắc vẫn vài món khác quý giá hơn nó chứ?” Có người hỏi.

Lão Chồn gật đầu, nói: “Phải, tuy rằng nó có thể khiến cho người ta mạnh lên, thăng cấp đến bán Tiến Hóa Thể Chung Cực, nhưng cũng không tính là vô địch thiên hạ. Dù sao mấy Hô Hấp Pháp đứng đầu của Dương Gian chúng ta chỉ cần từng bước tu hành cũng có thể làm được.”

Những người khác gật đầu. Nói tới chí bảo, mỗi bộ tộc xếp hạng cao của Dương Gian đều có chí bảo trấn giáo, cũng có thể uy hiếp chư thiên, trấn áp Dương Gian, so với vách tường kia cũng không kém.

Nhưng điểm mấu chốt chính là những chí bảo của các bộ tộc này chưa từng bị thất lạc, trước sau vẫn bị mấy tộc kia nắm giữ, sử dụng dễ dàng như trở bàn tay.

Nghe đồn, chúng đều là đồ vật tối cao được bồi dưỡng ở Hỗn Độn, vượt xa mấy thứ được nuôi dưỡng trong biển Hỗn Độn như hồ lô tiên thiên.

“Có vài món đồ vật thất lạc ở mảnh vũ trụ này sao?” Ngay cả lão Thiên Cẩu cũng phải cúi người, cung kính mà hướng về Hoàng Thần Sư thỉnh giáo.

“Ta mơ hồ cảm giác được một, hai thứ.” Lão Chồn cũng đáp lại.

Đồng thời, nó cũng giảng giải một chút căn do dẫn đến chuyện đó. Tại một thời đại cực kỳ xa xưa, Dương Gian xảy ra một trận náo động lớn, một vài đại năng đã biến mất từ lâu không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện rồi mở ra một trận đại chiến.

Ngoài ra, một vài cấm địa cũng phát sinh sự bất ổn, có nơi bay ra một vài lá bùa, có nơi xuất hiện vật lạ, thậm chí còn có vật sống đi ra, gây nên hậu quả to lớn, đại năng Dương Gian phải xông pha ác chiến, máu chảy thành sông.

Trận chiến đó lan rộng ra khắp nơi, Dương Gian có mấy vị đại nhân vật gần như hấp hối, từng người tuyển chọn mồ chôn cho chính mình rồi mang theo bảo vật ra đi, trong đó có người tiến đến vũ trụ Âm Gian này.

Đây chính là căn cứ cho việc Thiên Tôn suy đoán chí bảo Dương Gian có khả năng đi lạc xuống Âm Gian.

“Thời đại ấy thật huy hoàng, cũng thật đáng sợ.” Lão Chồn cảm khái. Một trận chiến đi qua khiến cho chư Thần phải kêu khóc.

Nó lại lắc đầu, ở đây chỉ có một, hai chí bảo của Dương Gian, những cái khác vẫn không biết thất lạc ở chốn nào, lúc nào sẽ lại xuất hiện.

“Trước đó, chúng ta vẫn nên xử lý mấy tên âm linh chướng mắt của vũ trụ Âm Gian đi đã.” Lão quạ đen nói. Nó là lão bộc một dòng của Loạn Vũ Thiên Tôn.

Sau khi nhận được tin Thích Hà và các đệ tử trong giáo đã chết, nó cảm thấy cần phải thanh tẩy một phen. Đệ tử hậu bối của Thiên Tôn Dương Gian sao có thể tuỳ ý bị âm linh đánh giết được.

“Đúng vậy. Mấy vị sư đệ thiên tư tuy rằng không được coi là kinh diễm, nhưng đã vào giáo ta rồi thì không thể để bọn họ phải bị chịu nhục.” Thanh niên mặc đồ trắng kia gật đầu.

Đệ tử của bốn giáo được cử đến tàu lớn màu đỏ để phụ trách giám sát Đại Uyên nghe vậy cũng đều gật đầu, đồng ý phải ra tay thanh lý âm linh trước.

“Phải đấy, mấu chốt nhất chính là Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp lại bất ngờ xuất hiện. Đây là việc vui ngoài dự kiến, có thể gây rúng động Dương Gian, nằm ở trên tên âm linh Sở Phong kia.”

Người ở đây đều nhất trí với yêu cầu này, lập tức thỉnh Hoàng Thần Sư suy diễn xem Sở Phong ở phương nào, phải tìm ra hắn cho bằng được.

Bình Luận (0)
Comment