Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1926 - Chương 1926: Vật Mà Thiên Tôn Dương Gian Khát Cầu (3)

Thánh Khư Chương 1926: Vật mà Thiên Tôn Dương Gian khát cầu (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong một chốn xa xôi của vũ trụ, Sở Phong đang cảm thấy mệt mỏi, không phải mệt mỏi ở thân thể, mà là do tâm tình của hắn vẫn còn chán chường. Sự ra đi của Tần Lạc Âm khiến cho hắn nản lòng thoái chí, đến nay vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để cứu sống nàng.

Hắn đến vấn an cha mẹ, sau đó lại đến nhìn Sở Vô Ngân một lát, rồi mới ra đi.

“Chúng ta tách ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút.” Sở Phong nói với đám Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu.

“Ngươi đang sợ gặp nguy hiểm sẽ liên lụy đến chúng ta sao?” Thiếu nữ Hi liếc hắn một cái sắc lẹm.

“Phải. Lòng ta trước sau vẫn không yên ổn được. Vì suy nghĩ đến an toàn, chúng ta cứ tách ra đi, trốn ở các hành tinh khác nhau. Người Dương Gian chắc hẳn sẽ còn tới nữa.” Sở Phong nói.

Tối thiểu thì khi hắn giết đám người Dương Gian kia, những huynh đệ này đều không có mặt tại đó. Hắn không muốn liên luỵ đến bọn họ.

“Ngươi nói gì thế, chúng ta sao có thể lùi bước được?” Đại Hắc Ngưu vỗ bàn.

Sở Phong lắc đầu, chuyện này bọn họ muốn giúp cũng không thể giúp được. Nếu như lại có thêm người Dương Gian xuất hiện, vậy bọn họ khẳng định sẽ ra quân ồ ạt, nắm chắc phần thắng.

Vật chất quỷ dị đã bị bại lộ, đối phương nhất định sẽ có đề phòng, hắn cũng không biết lần sau phải lấy cái gì ra đối kháng nữa.

Mặc cho bọn họ tranh chấp, Sở Phong nhất quyết không đồng ý, dứt khoát một mình rời đi.

“Sở Phong, ta muốn nói chuyện với ngươi một lát.”

Ánh Vô Địch lại bất ngờ dùng quang não liên hệ với Sở Phong. Lần này mặt y không còn đen thui nữa, mà lại ửng hồng, vẻ mặt vô cùng thiếu tự nhiên.

Y khó khăn nói: “Muội muội ta vẫn đang la hét phải cứu ngươi, nhưng đã bị ba vị Thánh nhân trong tộc giam lỏng rồi. Tỷ tỷ Ánh Trích Tiên của ta thì bế quan trước đó rất lâu rồi. Nàng không biết chuyện lần này.”

“Á Tiên Tộc sợ ta giết đến sao?” Sở Phong bình tĩnh hỏi.

Trong một ngày, hắn diệt Tây Lâm, đồ sát Thiên thần, trừ đi Thi Tộc, tất nhiên sẽ dẫn đến một cơn địa chấn. Ba vị Thánh nhân của Á Tiên Tộc bị dọa cho sợ chết khiếp, lúc này sắc mặt vẫn trắng bệch không còn chút máu.

“Phải.” Ánh Vô Địch than nhẹ. Tuy rằng trước đây đối diện với Sở Phong mặt y đều tối sầm, nhưng y cũng không ưa được điệu bộ của ba lão già trong tộc.

“Ngươi nói với ba lão quái vật Á Tiên Tộc bên trong Thánh điện kia một tiếng, ta muốn nhìn qua Hô Hấp Pháp của Á Tiên Tộc.” Sở Phong ôn hoà nói.

Ánh Vô Địch quay đầu rời đi quang não. Việc này tất nhiên là không thể bàn rồi. Có điều y suy đi tính lại vẫn quyết định nói cho ba vị Thánh giả trong tộc. Y nghĩ ba vị này chắc hẳn sẽ từ chối ngay tắp lự.

Sở Phong tìm đến một hành tinh nhỏ rồi đáp xuống. Hắn nhìn Tần Lạc Âm một thoáng với vẻ thương cảm, sau đó lấy ra Chuông Hồn trấn trụ hồn quang đã lờ mờ của nàng rồi thu vào hộp đá.

Sau đó, hắn lại một lần nữa nghiên cứu hộp đá. Hắn cảm thấy vật này ẩn chứa một bí mật phi phàm, nếu có thể nghiên cứu thấu triệt ra điều đó, không biết chừng có thể dùng nó để che chở Tần Lạc Âm xuyên qua cái cối xay đá ở Tử Thành Quang Minh, tìm đến tượng gỗ ở cuối đường Luân Hồi.

Một mặt của hộp đá sáng lấp lánh. Nơi đó là địa thế đồ vô tận của một vùng có cả núi sông, phức tạp mà khó dò, đều là địa thế chung cực đáng sợ nhất trong lĩnh vực Trường Vực.

Trước đây, hộp đá này rất thô ráp, chỉ có hoa văn lờ mờ, thế nhưng sau hành trình đi đến luyện ngục, nó lại phát sinh một ít biến hóa. Lúc Sở Phong truyền năng lượng vào hộp đá thì một mặt của nó có thể duy trì một chút ánh sáng rực rỡ trong thời gian ngắn.

Vùng rìa của vũ trụ, lão Chồn đang xem bói bỗng "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt, hơn nữa còn liên tục ho tiếp.

“Tiền bối! Ngươi làm sao vậy?!” Người xung quanh kinh hãi đến biến sắc, bởi vì bọn họ nhìn thấy đôi mắt của nó đang chảy máu, tình huống khá là nghiêm trọng.

Không phải chỉ là suy diễn tung tích của một tên âm linh thôi sao? Làm gì lại đến mức này?

“Chít chít...” Lão Chồn lại kêu lên.

Lão Hoàng Thử Lang giống như là thoái hóa, không còn nói tiếng người, mà là đang kêu chi chi, phát ra tiếng kêu đầy hoang dã của loài thú.

Người bên cạnh đều bị dọa sợ, địa vị của thần sư này rất cao, đến âm phủ còn muốn dựa vào lực thôi diễn của nó, sao lại xảy ra loại tình huống này?

Mắt của Lão Hoàng Thử Lang rất đỏ, lỗ tai cũng đang chảy máu, bộ dạng khá đáng sợ, thân thể càng thêm còng xuống, đều ngồi không vững, đây là sắp bị đánh về nguyên hình?

“Tiền bối!” Một đám người gấp, vô cùng nôn nóng.

Lão Thiên Cẩu nhanh chóng ra tay, rót năng lượng sinh mệnh tràn đầy vào cơ thể Hoàng thần sư, giúp nó đối phó với vận rủi, nếu như triệt để hóa thú, một vị thần sư trong lĩnh vực xem bói trở về làm dã thú thì tổn thất là không thể lường được.

“Chi chi...” Hoàng thần sư kêu, khí tức hoang dã mười phần, hơi có vẻ trơn nhẵn, chỉ có cái đuôi có một chút lông thú vung qua vung lại, thân thể đều đang run rẩy.

Sau một lúc lâu, nó lại phun ra một ngụm máu nữa, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại, cũng thở phào một hơi.

“Tiền bối người không sao chứ?” Thanh niên áo trắng kia lo lắng mà hỏi thăm.

Mặc dù bây giờ Lão Thiên Cẩu, Quạ Đen vẫn già nua như cũ, nhưng đều như Thiên Đao ra khỏi vỏ, khí thế sắc bén, đều được bao bọc bởi thần quang và năng lượng kinh người, vẫn rót lượng lớn năng lượng sống vào cơ thể của Hoàng thần sư như cũ.

“Thật là lợi hại, suýt chút nữa là xong đời!”

Trong lòng Lão Hoàng Thử Lang vẫn còn sợ hãi, nó nói mình chủ quan, lợi dụng một bí pháp dễ xảy ra vấn đề nào đó của lĩnh vực xem bói để thôi diễn, kết quả lại dẫn tới dạng phản phệ này.

Ngay trong nháy mắt đó, nó mất hết can đảm, thế mà suýt nữa là bị đánh về nguyên hình.

Một âm linh nho nhỏ mà thôi, theo lý mà nói căn bản không có khả năng như vậy!

Nhưng Hoàng thần sư không có tức giận gì cả, ngược lại có chút hưng phấn, đôi mắt ảm đạm dần dần phát sáng lên, nó rất rõ điều này có ý nghĩa gì.

“Trên người âm linh kia có vật phi phàm!”

Những người khác nghe nói đều lộ vẻ kinh sợ, đây chính là thần sư trong lĩnh vực xem bói, không nói đến tiến hóa, riêng về mặt thôi diễn mà nói thì thật sự là cao thâm khó dò.

Có vật phi phàm gì có thể khiến cho loại người này ăn thiệt thòi lớn, suýt nữa bị đánh về nguyên hình? Trong lúc nhất thời con mắt của mọi người ở đây đều chiếu sáng rạng rỡ.

Bình Luận (0)
Comment