Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1930 - Chương 1930: Đại Gia Của Ngươi Tới Rồi (2)

Thánh Khư Chương 1930: Đại gia của ngươi tới rồi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ừm, thú vị, Bỉ Ngạn Vương thật sự đã chết rồi, nhưng là hắn có để lại con cháu, còn ở lại trong mảnh vũ trụ này, để ta xem một chút nó ở nơi nào.”

Lão Hoàng Thử Lang thôi diễn một hồi, lộ vẻ mừng rỡ, nói: “Ta biết nó ở mảnh Tinh Hải nào rồi!”

Nó quay đầu nhìn về phía Lão Thiên Cẩu và Quạ Đen, mời chúng nó tương trợ, giúp nó nhận được giải thưởng này.

“Yên tâm, mặc dù người dương gian ta tới không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có mấy người như vầy, còn có một ít người cấp Chiếu Ánh!”

Lão Thiên Cẩu rất hòa thuận với nó, tư thái vô cùng thấp, hễ có nhu cầu là sẽ đáp ứng, nó vung móng vuốt lớn lên, trong hỗn độn có bốn chiếc thuyền lớn chậm rãi lái tới, bên trên mỗi một chiếc truyền đều chỉ có ba người ngồi xếp bằng, không nhiều.

Thế nhưng là, bọn họ đều là cấp Chiếu Ánh!

Những người này, có người lộ ra làn da màu đồng cổ trần nửa nửa người, ngồi xếp bằng ở chỗ kia, đao dài sáng như tuyết gác ngang trên đầu gối, có người thì đang hít thở, Khí Hỗn Độn ra vào giữa mũi miệng, còn có người thì nhắm mắt dưỡng thần.

Bốn chiếc thuyền, bên trên mỗi chiếc có ba người ngồi xếp bằng, đều là tiến hóa giả cấp Chiếu Ánh, đến từ dương gian!

“Rất tốt, lập tức đi đến...” Hoàng thần sư mở miệng, thông báo tọa độ cho bọn họ.

Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng phù, một dây leo màu lam trong suốt bay tới, xuyên qua hư không, đâm về phía mi tâm của Lão Hoàng Thử Lang.

Quá đột nhiên, ngay cả hai đại cao thủ là Lão Thiên Cẩu và Quạ Đen đều không đề phòng được.

Mà Hoàng thần sư càng là chấn kinh, nó có thể xu cát tị hung (1), kết quả thế mà bị người ta tiếp cận đến trước người, lãnh khốc hạ sát thủ với nó.

(1)Xu cát tị hung: chiêu điềm lành đuổi vận xui.

Nó dùng hết khả năng tránh né, lại trên người có lá bùa đốt cháy, giúp nó thoát chết, một tiếng phù, dây leo màu lam trong suốt đâm thủng lá bùa chết thay, nhưng là vẫn như cũ đâm qua đầu vai Lão Hoàng Thử Lang, khiến cho chân phải trước của nó nhanh chóng rạn nứt, sau đó nổ tung, máu văng khắp nơi.

Suýt nữa đì đánh vỡ toàn bộ thân thể của nó!

“A...”

Lão Hoàng Thử Lang thật sự không thể tin được, nó bị người ta trọng thương, suýt nữa ứng kiếp, thế mà nó không có tính trước được, khâu nào xảy ra vấn đề?

Lão Thiên Cẩu, Quạ Đen phản ứng lại, tất cả đều gầm thét, huyết khí ngập trời, giết về phía trước, bọn chúng ra tay.

Bọn chúng kinh sợ, đồng thời rất sợ hãi, hai người phụ trách bảo hộ Hoàng thần sư, kết quả suýt chút thì phải trơ mắt nhìn nó bị ám sát, nếu như vị thần sư này chết đi, bọn chúng đều phải chôn cùng.

Vùng đất này, đầy trời đều là cánh hoa màu lam, từng cây Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện, mưa hoa vẩy xuống, chói lọi mà mộng ảo.

“Là ngươi!” Lão Hoàng Thử Lang lập tức biết là ai tới, trước đây không lâu còn đang thôi diễn, kết quả nó giết tới hiện trường nhanh như vậy!

“Không sai, đại gia ngươi đến rồi!”

Bỉ Ngạn Hoa tránh đi Lão Thiên Cẩu và Quạ Đen, khắp nơi đều là phân thân màu lam của nó, quấy nhiễu tất cả mọi người nơi đây, ánh lam Chiếu Ánh Chư Thiên.

Chân thân của nó oanh một tiếng quấn lên một chiếc thuyền lớn, trên chiếc thuyền này có ba tên cao thủ cấp Chiếu Ánh Chư Thiên, mới từ trong hỗn độn lái ra.

Nhưng là, Bỉ Ngạn Hoa màu lam vẫn y nguyên không sợ, sợi rễ và cành lá đều phát sáng, trật tự thần liên dày đặc, trói buộc toàn bộ con thuyền.

“Rống!”

Ba vị cao thủ cấp Chiếu Ánh bị vây ở trên thuyền gầm thét, nhưng là trong âm thanh phốc phốc, ánh sáng hộ thể của bọn họ bị xuyên thủng, có thần liên xuyên qua toàn thân bọn họ.

“Các ngươi giết phụ thân ta, thù này còn chưa báo, các ngươi lại tới giết ta, thật sự cho là ta dễ ăn hiếp a!” Bỉ Ngạn Hoa gầm thét.

Phốc!

Đầu của một vị cấp Chiếu Ánh lăn xuống, bị thân rễ của nó cắt đứt, thần hồn cũng bị chém diệt, hết thảy điều này đều kết thúc trong khoảng thời gian chớp nhoáng, Bỉ Ngạn Hoa đột ngột đánh tới, triệt để phát cuồng.

Phốc!

Một vị tiến hóa giả cấp Chiếu Ánh khác bị quấn ở trong đó, thân thể nhanh chóng khô quắt, bị rất nhiều sợi rễ và trật tự thần liên đâm thủng, bị xoắn nát trong chớp mắt!

Cùng lúc đó, bên trên một tinh cầu có sự sống tại vùng hẻo lánh nào đó trong vũ trụ, ông lão mài xong đao bổ củi kia mặc giáp trụ rách rưới vào, cưỡi lên con ngựa già què chân kia, bắt đầu lên đường.

“Mặc dù ta đã già, nhưng còn xách nổi đao bổ củi, luôn có người cứ muốn ra mặt? Giết!”

Một con ngựa già què một chân, nhưng động tác nhanh chóng, xuyên thẳng qua tinh không, cực tốc chạy về biên giới vũ trụ.

Hơn nữa tình trạng của nó đang nhanh chóng xảy ra thay đổi, những sợi lông xỉn màu không có độ bóng trên cả người nó toàn bộ rụng ra, lộ ra thân thể cường tráng, ngay cả hình dáng cũng thay đổi.

Đây không phải một con ngựa, mà là một con Quỳ (1)!

(1)Qùy: hay còn gọi là Quỳ Ngưu, là một thần thú thời cổ đại trong truyền thuyết trung hoa, hình dáng đặc điểm như mô tả phía dưới của tác giả.

Nó có hình dạng giống như một con trâu, toàn thân màu lam biếc mà không có sừng, lúc phát ra tiếng rống, lôi đình dâng trào, vạch phá vũ trụ tối tăm, trở nên hừng hực chói mắt vô cùng.

Đây là một con hung thú, uy chấn cổ đại, hiếm thấy trên đời.

Hơn nữa Quỳ Ngưu bình thường chỉ có một chân, mà con này đã tiến hóa ra ba chân, ngay cả cái chân thứ tư cũng đều mọc ra được một đoạn, hiện tượng vô cùng lạ thường!

Nếu như bốn chân thành công mọc ra, nó chính là Thần thú, hơn nữa lại thuộc về Thần thú thế hệ đầu tiến hóa thành công!

Đồng thời, ông lão vác đao bổ củi kia trên người Quỳ Ngưu cá cũng đang xảy ra thay đổi kinh người, hình dáng khôi ngô, trở thành một đại hán.

Tướng mạo hắn ta thô kệch, mặt mũi hơi xấu, nhưng lại khó che được loại khí khái thần võ trùng thiên kia, vầng sáng của đao bổ củi vết rỉ loang lổ ở phía sau tăng vọt, rỉ sắt toàn bộ tróc ra, hóa thành một trường đao sáng như tuyết!

“Di... Đà phật!”

Một vị viễn cổ Thánh giả của Phật tộc đang chú ý biên giới vũ trụ rung động trong lòng, mặt như thấy quỷ, đây là người kia của năm đó, thế mà còn sống!

“Thiên Đao, thế mà hắn vẫn chưa tọa hóa, cưỡi Quỳ Ngưu của hắn xuất hiện lần nữa trên thế gian!” Một tên viễn cổ Thánh nhân của Đạo tộc cũng chấn kinh, lời nói cũng hơi hơi run rẩy.

Tại thời đại mà loại viễn cổ thánh nhân như bọn họ vừa thành danh, tại thời kỳ viễn cổ huy hoàng kia, vị này được tôn là Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đã vào cảnh giới Chiếu Ánh Chư Thiên năm tháng dài đằng đẵng, chói lọi đến cực điểm, để lại quá nhiều huy hoàng, uy chấn toàn bộ vũ trụ.

Bình Luận (0)
Comment