Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phốc!
Bỉ Ngạn Hoa liều lĩnh phóng tới bên cạnh, bao trùm một vị cao thủ cấp Chiếu Ánh, triệt để bao bọc, sau đó rống giận, hấp thu năng lượng toàn thân người này.
đầu lĩnh kia đuổi giết ở phía sau, Bỉ Ngạn Hoa thì không ngừng thay đổi phương vị.
Trong quá trình này, cao thủ cấp Chiếu Ánh bị bao trùm kia cũng phẫn nộ giãy dụa, đánh ra toàn bộ pháp tắc phù văn, dẫn đến rất nhiều phiến lá và cành nhỏ của Bỉ Ngạn Hoa đứt gãy, tàn lụi đầy trời.
Nhưng là một tiếng phù, cuối cùng người này bị Bỉ Ngạn Hoa tiêu diệt, cũng bị hút khô năng lượng sinh mệnh.
“Vương gia nhà ngươi giết liên tiếp bốn người rồi, đã không lỗ, bản nguyên sinh mệnh được bổ sung, lại chiến!” Y gào thét lớn, sợi rễ mọc ra, đánh về phía trước.
Một bên khác, thân thể khôi ngô của Thiên Đao Ngô Hưng Khôn cũng đang giương ra, ánh đao như thác nước giống như đại dương tràn về phía trước, sáng như tuyết khiếp người, nói: “Lại chém đầu chó của ngươi một lần nữa!”
“Vô lượng kỷ nguyên, chư thần tan thành tro bụi, chỉ Bỉ Ngạn chủ ta!” Bỉ Ngạn Hoa chém giết kịch liệt, đồng thời hét lớn: “Ta hy vọng giết đầu chó thứ năm!”
Y quấy nhiễu lão thiên cẩu đại chiến với Ngô Hưng Khôn, thỉnh thoảng bắn ra mấy phiến lá xanh mềm, chia cắt vũ trụ, nhắm vào lão thiên cẩu.
Trên thực tế, bản thân y khá không thoải mái.
Trong hư không, phiến lá xanh điêu tàn, cắt xuống đao khí đáng sợ của vũ trụ trên thủ lĩnh kia, Bỉ Ngạn Hoa cắt rất nhiều vụn vặt, chất lỏng màu xanh rơi xuống.
Bên bờ vũ trụ, tình huống vô cùng nguy cấp.
Quỳ Ngưu rống lên, sấm sét như thác, đánh nhau triền miên với quạ đen, nhưng hung cầm đến từ dương gian này thật đáng sợ, lông chim đen mọc đều, ánh sáng đen vụt lên, cản sấm sét, mà mỗi lần xẹt qua không trung, sẽ để lại một vài vết thương đáng sợ trên người Quỳ Ngưu, huyết quang tuôn ra.
Thiên Đao Ngô Hưng Khôn rất mạnh, nhưng lão thiên cẩu cũng vô cùng đáng sợ, hai người chĩa vào nhau, giết đến ác liệt.
“Gào!”
Lão thiên cẩu gào lên, thân thể một người màu vàng nhạt cao bao nhiêu, đứng thẳng như thế, ra tay như nhân loại, một đôi móng vuốt duy trì va chạm với Thiên Đao, đốm lửa khắp nơi, năng lượng tuôn ra nghiền tiểu hành tinh lân cận thành bột.
Phù!
Xung quanh nó ánh sáng rực rỡ, giống như thần linh tà ác đến từ vực sâu thăm thẳm, móng vuốt đỡ Thiên Đao, sau đó để lại mấy vết thương đáng sợ trên đầu vai Ngô Hưng Khôn, máu tuôn ra, suýt nữa cắt đứt cổ Thiên Đao Ngô Hưng Khôn, máu văng bốn phía.
Xoạt xoạt xoat!
Đao khí xông lên trời, trắng xóa, giống như một mảnh hằng tinh đang đốt cháy, ngưng tụ lại, hóa thành ánh sáng vĩnh hằng, bắn về phía lão thiên cẩu.
Vù!
Cuối cùng, một luồng ánh đao đáng sợ chém trúng lão thiên cẩu lần nữa, dường như chém đứt chân trước của nó, mà trong hư không đầy vết tích.
Hai người giết đến đỏ mắt, không ngừng tranh đấu, đều đang liều mạng.
Chỉ là lão thiên cẩu có phù chết thay, con át chủ bài này vô hình gia tăng phần thắng thêm rất nhiều, khiến nó tự phụ nhưng vẫn lo lắng, bầu không khí nơi này áp chế khiến người ta khó thở.
“Gâu!” Khuyển sủa rung trời, cả Tinh Không đều tối om, thiên cẩu nuốt trời đất, nó đang thi triển đại thần thông đáng sợ, há mồm cắn nuốt tất cả.
Trong chớp mắt, trời đất mù mịt, vươn tay không thấy năm ngón, thần thông kinh thế, lão thiên cẩu sử dụng thần thuật bản mệnh mạnh nhất, muốn nuốt sống Thiên Đao Ngô Hưng Khôn.
“Lão Đao!” Hoa Bỉ Ngạn hét lên.
Thủ lĩnh kia cười lạnh, tay cầm đao hai lưỡi ba mũi nhọn ngăn cản đường đi của y, liều mạng tiến công, không để y cứu viện.
Một bên khác, Quỳ Ngưu thét dài, hoàn toàn phát điên, đi cùng Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đến bây giờ, sống chết cùng nhau, toàn thân nó đều là sấm sét, mỗi một tấc da thịt đều đắm chìm trong tia chớp, thân thể chứa khí hỗn độn, muốn đi cứu Thiên Đao Ngô Hưng Khôn.
“Qua!” Quạ đen kêu to, ánh mắt như hồng ngọc phát ra hào quang đáng sợ, không ngừng nhào tới đánh, ngăn chặn đường của Quỳ Ngưu.
Răng rắc!
Tia chớp giao nhau, khi Quỳ Ngưu phát điên liều mạng công kích, quạ đen bị đánh đến nỗi lông chim đen tan tác, bay lượn trong hư không vũ trụ, chứa hồ quang điện, vô cùng chói mắt.
“Ha ha.....” Tiếng cười của lão thiên cẩu rất lớn, chấn động hư không ầm vang, cũng nứt ra, nó nuốt lấy Ngô Hưng Khôn, khóe miệng còn dính máu.
Có của Ngô Hưng Khôn, cũng có của nó.
“Ngô!” Quỳ Ngưu rống lên.
“Xoạt!”
Đột nhiên, ánh đao sáng chói xé rách màn đêm, chém vỡ mảnh Tinh Không này, từ trong người lão thiên cẩu phát ra, nụ cười của nó cứng lại, thân thiên cẩu nhanh chóng chia năm xẻ bảy.
Cuối cùng, ầm một tiếng, lão thiên cẩu tan rã, còn Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đánh ra, trường đao trong tay sáng như tuyết rực rỡ như ban ngày, chiếu rọi hư không vũ trụ.
Thiên Đao Ngô Hưng Khôn lảo đảo, toàn thân đều là máu, không nghi ngờ gì nữa, là bị thần thuật nào đó áp chế, bị nuốt vào “thế giới trong bụng” của lão thiên cẩu, là một kiểu tra tấn đáng sợ, đổi thành người khác có thể đã bị nghiền nát thành máu trong đó rồi.
Khắp người hắn ta toàn vết thương, có mấy chỗ sâu có thể thấy xương.
Xoạt xoạt xoạt.....
Hắn ta không ngừng vung đao, một khắc cũng không ngừng, đánh tới thân thể nát của lão thiên cẩu, muốn giết nó thêm một lần, phế bỏ phù chết thay trong người nó.
Gào!
Nhưng, phù chết thay quá siêu phàm, từ tay vị thần vương nào đó của một nhánh Thái Võ Thiên Tôn, trong chớp mắt, khiến thân thể tàn và máu của lão thiên cẩu ngưng tụ lại lần nữa, nó được thần quang bao bọc, ngoại lực không đánh vào được, sau đó nó lại hồi phục lần nữa!
“Lại giết ta một lần, ngươi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao? Ta cố ý như thế, có thể nuốt ngươi càng tốt, nuốt không được ngươi cũng khiến ngươi mất đi nửa cái mạng, ta xem tiếp theo ngươi dùng sức đấu với ta thế nào!” Lão thiên cẩu lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt không còn tang thương nữa, mà thâm thúy và đáng sợ.
Tình huống nguy cấp, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn xuất hiện biểu hiện suy sụp, giết lão thiên cẩu hai lần liên tiếp, nhưng mà đối phương lại hồi phục mạnh như rồng hổ, hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, khiến hắn ta không thể làm gì được.
Ở mảnh vũ trụ này, hắn ta đi đến bước này đã là cực đỉnh, cuối cùng cũng không thành thần, còn lão thiên cẩu cũng ở cấp độ này, với thân thể bồi dưỡng dương khí vững chắc và mạnh mẽ, rất khó giết chết.
Hiện tại tiêu hao rất lớn, Ngô Hưng Khôn càng ngày càng mất sức.
Một bên kia, Quỳ Ngưu cũng lâm vào trong hiểm cảnh, cho dù hàng tỉ tia sấm chớp bạo phát, nhưng cũng không giết được quạ đen già, chỉ là đánh bị thương đối phương mấy lần mà thôi.
Nhưng mà, thương của nó càng nặng.