Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn tình hình của Bỉ Ngạn Hoa cũng không tốt hơn, ngoại trừ đối phó tên thủ lĩnh kia, còn cần phải đề phòng cường giả cấp Ánh Chiếu xung quanh, những người đó đã tập kích y mấy lần.
Lúc này, chất lỏng văng khắp nơi, phiến lá màu xanh bay lượn, không ngừng rơi rụng, y bị thương không nhẹ.
Tình hình vô cùng nghiêm trọng, chiến lực của dương gian khiến người ta tuyệt vọng.
“Giết!”
Lúc này, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn nổi giận, thân thể to lớn bạo phát phù văn chói mắt, cả người hóa thành một thanh đao, dung hợp với trường đao sáng như tuyết của mình, cảnh tượng đáng sợ.
Hắn ta giống như dải lụa trắng như tuyết, khắc lên phù văn phức tạp huyền bí, tung hoành trong hư không, suýt nữa chém ngang lão thiên cẩu, để lại một vết thương đáng sợ, máu chó văng tung tóe.
Thiên Đao Ngô Hưng Khôn lấy thân hóa đao, phóng lên trời, đánh về phía Bỉ Ngạn Hoa, nhắm vào những cường giả cấp Ánh Chiếu ra tay, cũng coi như giải vây cho Bỉ Ngạn Hoa.
Phù!
Một người trong đó trực tiếp bị Thiên Đao xuyên qua, sau đó nổ tung, hình thần đều bị diệt.
Xoạt xoạt!
Một người khác ngăn cản, kết quả bị Thiên Đao chém đứt binh khí, hơn nữa người đó cũng bị chém thành hai nửa, hồn quang cũng bị chém giết, hoàn toàn chết đi.
Vèo!
Người thứ ba bị Thiên Đao xuyên qua thân thể, mà lúc này Thiên Đao Ngô Hưng Khôn cũng khó duy trì trạng thái đao thể, hóa thành chân thân, há mồm thở hổn hển, sắc mặt trắng như tuyết, tay cầm đao đang run rẩy, không hề nghi ngờ đã bị tiêu hao vô cùng lớn.
Cao thủ cấp Ánh Chiếu bị hắn ta xuyên qua thân thể ở sau, mặc dù phẫn nộ và không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng bị tan rã, đao khí được giữ lại trong cơ thể gã tan rã, chém hết hồn quang!
Khuyển sủa rung trời, lão thiên cẩu giận cực kỳ, đuổi giết qua.
Đồng thời thủ lĩnh đấu với quạ đen và Bỉ Ngạn Hoa cũng phẫn nộ, cùng áp tới bên này, mạnh mẽ xông tới, muốn nhân cơ hội giết chết Thiên Đao Ngô Hưng Khôn.
Quỳ Ngưu rống lên, Bỉ Ngạn Hoa phát điên, liều chết với bọn họ.
Mảnh đất này vô cùng đáng sợ, sát khí ngập trời, hỗn độn đều đang run rẩy.
Vũ trụ cõi âm yên tĩnh, bầu không khí áp lực vô cùng.
Mọi người đều biết, hoàn cảnh Thiên Đao Ngô Hưng Khôn và Hoa Bỉ Ngạn hơn phân nửa là không ổn, dù sao tam đại chủ lực của đối phương đều có phù chết thay, bọn họ lại không ngừng tiêu hao căn nguyên của bản thân mình, không ngừng bị thương, sẽ ngày càng yếu.
Trong chớp mắt, mọi người đều cảm giác nặng nề trong lòng, quả thật không thấy hy vọng.
Phù!
Quả nhiên, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn bị một móng vuốt lớn màu vàng nhạt suýt chút khoét vào tim, lồng ngực bị xẹt qua, xương cốt gãy hết mấy cái, cả người bay ngược lên.
Tình hình của hắn ta không ổn, trận chiến này, đều là chém giết sinh tử, tiêu hao quá nhiều.
Một bên kia, Quỳ Ngưu từng bị quạ đen xé rách một lần, máu vẩy Tinh Không, nếu không phải Thiên Đao Ngô Hưng Khôn liều mạng cứu viện, hồn quang của Quỳ Ngưu cũng bị diệt rồi.
“A......” Bỉ Ngạn Hoa rống lên, khi chiến đấu triền miên với tên thủ lĩnh kia, bị mấy tên người tiến hóa cấp Ảnh Chiếu tập kích, thân thể bị thương nặng, đứt không ít căn tu.
Tình huống nguy cấp, một người một vật còn có một cây Bỉ Ngạn Hoa sắp sửa bị giết chết!
“Còn có ai có thể cứu bọn họ?”
Trong Tinh Hải, tim của một vài người đã nhảy lên tới cổ họng, rất lo lắng, thật lòng không hy vọng bọn họ thất bại mà chết.
“Âm phủ thật sự không xa bằng nhân gian sao, chỉ tới một ít người mà thôi, đã sắp diệt chiến lực cao nhất chỗ này của chúng ta rồi, thật sự khiến lòng người đau và tuyệt vọng!”
Trong vũ trụ, một vài người thở dài, bi thương.
Bọn họ đều xông lên trời, muốn đi giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại suy sụp dừng bước, nắm chặt tay, người ở cấp này như bọn họ căn bản không có tư cách xuất hiện ở đó, không đủ áp chế một vuốt của lão thiên cẩu, đụng phải là nổ tan.
“Ầm!”
Bên bờ vũ trụ, Bỉ Ngạn Hoa tan rã, hóa thành quang vũ màu xanh, đó chính là máu của y!
Nhưng mà y không chết, nhỏ máu trùng sinh, nhanh chóng ngưng tụ ra chân thân, nhưng hơi thở rõ ràng đã yếu, không bằng lúc trước.
“Bỉ Ngạn tiểu vương gia, ngươi thật sự không được, ha ha, âm phủ các ngươi không có người tiến hóa đủ xuất sắc khiến người kính sợ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, còn có ai tới sao?” Thủ lĩnh kia cười hô lên.
“Ha ha, tới đây, ai còn dám đến? Dám xuất hiện, đều chém giết sạch sẽ!” Lão thiên cẩu cũng cười lớn ha ha, miệng to như chậu máu đỏ tươi, răng nanh trắng như tuyết lộ ra, ánh mắt rất u ám, khiến nó trở nên vô cùng dữ tợn.
“Quạ, dám tới thì dám giết sạch sẽ!” Quạ đen cũng lạnh giọng nói, ánh mắt đỏ thẫm lóe lên ánh sáng lạnh.
Bọn họ ỷ vào phù chết thay, tràn đầy sức mạnh, còn Ngô Hưng Khôn, Quỳ Ngưu, Bỉ Ngạn Hoa càng ngày càng yếu, lúc nào cũng có thể bị giết.
“Đáng ghét, ai có thể giết bọn họ?” Trong Tinh Không, rất nhiều người không phục, nhất là một vài thanh niên nhiệt huyết đang gào lớn.
Vũ trụ, trong một Tinh Không nào đó, trên một khối tinh cầu sinh mệnh không rõ tên.
Trong một sơn mạch, có mấy nhà thợ săn.
Trên một tảng đá lớn, một lão giả ngồi xếp bằng trên đó, không ngừng hít thở, lão rất gầy, thân thể cũng khô quắt, nhưng không ngừng cắn nuốt chùm ánh sáng thần bí ngưng tụ trong hư không.
“Gia gia, người sao thế ạ?” Bên cạnh, một đứa bé trai nhỏ xinh đẹp đang hỏi.
“Gia gia già rồi, không còn sức nữa, đang liều mạng hấp thụ một chút tinh túy vũ trụ, hy vọng thời gian kịp, phải đi đánh người xấu.” Lão giả nói.
Lúc này, chùm sáng vào thân thể lão càng nhiều.
Người lân cận không biết, nhưng nếu đứng ở ngoài không gian nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì phát hiện năng lượng đang giảm mạnh nhanh chóng, ngưng lại tại sơn mạch nào đó trên tinh cầu này, năng lượng nồng đậm hóa thành chùm sáng tinh tế.
“Gia gia, hôm nay người thật kỳ lạ, sao lại không giống với lúc trước?” Đứa bé trai xinh đẹp chưa tới ba bốn tuổi, không hiểu và nghi ngờ hỏi.
“Gia gia già rồi, sắp phải rời đi rồi, sau này hẳn sẽ không về nữa, tỷ đệ các con sau này phải nghe lời phụ mẫu.” Lão nhân vừa cắn nuốt chùm sáng, vừa sờ đầu nhóc, tràn đầy yêu thương.
“Gia gia, người đang nói gì thế, thân thể người mạnh khỏe, còn có thể sống mấy trăm tuổi!” Một thiếu nữ bạch y đi đến, mắt to trong veo, lộ ra lo lắng, nàng cảm giác được, quỳ xổm xuống, nâng cánh tay lão giả.
Lão giả cũng yêu chiều sờ đầu nàng, nói: “Cuộc đời con người, chỉ là luân hồi, bảy mươi tuổi và một trăm tuổi, và một vạn tuổi không có gì khác biệt, nên trải qua đều sẽ trải qua, nên trải nghiệm sẽ trải nghiệm, chua ngọt đắng cay, các loại mùi vị, khát khao và buồn khổ, hy vọng và tuyệt vọng, đều nếm thử, thì không có gì không buông được, ta đã đến điểm cuối, nên ung dung rời đi. Các con đều là đứa trẻ ngoan, sau này sống vui vẻ một chút.”