Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lôi Công rống giận, thân thể nhỏ gầy bất chợt phát ra ánh sáng hừng hực thiêu đối, muốn đốt cháy cả chư thiên, một đời ông đỉnh thiên lập địa, lúc này thực sự muốn nổ tung vũ trụ.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trên khắp nơi của vũ trụ âm gian đều nhìn thấy được thân ảnh của ông chiếu rọi cả biển tinh hải, giống hệt một con sư tử đang rống giận chiến đấu!
Phốc!
Ông đánh nổ một gã bán thần, nắm đấm như thép xuyên qua hộp sọ của gã kia, đánh giết trong tinh không.
“Nhìn thấy chưa, kia là ông nội của ta!” Nơi sâu trong tinh không, trên một viên tinh cầu sinh mệnh bình thường, một bé trai đang ngửa đầu nhìn về phía bóng dáng đang chiếu rọi trên trời, kích động mà kiêu ngạo hô lên.
Chiếu rọi chư thiên, Lôi Công lúc ấy thực sự đã chiếu sáng khắp tinh không, các nơi đều trông thấy!
Bé trai cũng không biết trạng thái kia của ông nội mình có ý nghĩa như thế nào, không biết rằng lão nhân gia sắp chết.
“Nhìn xem, gia gia ta thật lợi hại! Người đang chiến đấu với kẻ xấu!” Bé trai cực kỳ tự hào, cũng rất kiêu ngạo mà khen ngợi.
“Đúng vậy, đó là ông nội, ông nội đang chống lại người xấu!” Tỷ tỷ của bé trai – thiếu nữ áo trắng cũng rơi lệ mà nói, cô biết đây là lần cuối mà bọn họ có thể nhìn thấy ông nội của mình.
Mà đôi vợ chồng thợ săn ở bên cạnh hai mắt cũng đỏ hoe, âm thầm rơi lệ.
Ầm!
Một kích cuối cùng, Lôi Công cực kỳ dũng mãnh vô song, sau khi nổ chết tên bán thần kia thì bản thân ông cũng ngã xuống, hóa thành sương máu, hóa thành ánh sáng, hóa thành năng lượng, cứ như thế liền tiêu tán.
“Đó là ông nội của ta!” Âm thanh non nớt của bé trai vẫn đang vang vọng.
Âm thanh bé trai non nớt, vui vẻ mà không kém phần tự hào, bé còn nhỏ, còn chưa đầy ba tuổi, vẫn chưa biết được Lôi Công đã hy sinh trong ánh sáng rực rỡ kia, đây là lần cuối mà bé có thể nhìn thấy ông nội của mình.
Tuổi của bé quá nhỏ, vẫn chưa thể lý giải.
Mà bên cạnh, ba mẹ cùng tỷ tỷ của bé đang không ngừng rơi lệ, nước mắt trượt dài trên má, cuối cùng đều quỳ xuống đất.
Đại chiến kết thúc, bán thần đến từ dương gian đều bị tiêu diệt, mà tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu cũng không còn thừa một mống, chỉ có duy nhất lão hoàng thử lang kia thoát được, tiến vào trong hỗn độn.
Vũ trụ rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều trông thấy cảnh huy hoàng rực rỡ phút cuối, sau đó lại trở lại hắc ám, người dương gian tuy đã bị giết chết, thế nhưng vũ trụ âm gian cũng phải trả cái giá quá đắt. Bởi lẽ Lôi Công, Thiên Đao, Bỉ Ngạn Hoa hay Triển Không, ai nấy đều là nhân kiệt chói lọi một thời, tất cả đều hi sinh, không một người sống sót.
Trong thời gian rất dài, tổ địa của các nơi đều có mưa máu, rơi xuống tế đàn mà năm đó nhóm người Lôi Công, Thiên Đao bị triệt hạ.
Đây đều là vì bọn họ tạo hóa rất nhiều năm, cho đến ngày nay bọn họ lần nữa xuất thế thì mọi người mới ngộ ra, bọn họ vẫn luôn tồn tại, thế nhưng bây giờ lại thực sự chết đi, tử trận ở nơi biên hoang vũ trụ.
Lúc này, cả vũ trụ đều cảm thấy đè nén, cũng cảm thấy rất ngột ngạt, tất cả mọi người không một ai muốn lên tiếng, nhìn thấy cảnh bi tráng cuối cùng và kết cục thảm liệt như thế khiến ai nấy đều khó chịu không thôi.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, trận chiến này hạ màn, thế nhưng có một số người lại không có khả năng xuất hiện nữa, bởi bọn họ đã đốt cháy nhục thân và hồn quang, không sợ vĩnh tịch, bỏ mạng trong chiến dịch cuối cùng.
Thế còn vật chất màu xám thì sao?
Sở Phong và mọi người đều giống nhau, hai mắt nhức mỏi, cảm thấy thương cảm khôn xiết, bất luận là Triển Không, Thiên Đao hay là mấy người Lôi Công, ai nấy đều rất cứng cỏi, cái chết khiến lòng người ngậm ngùi.
Thế nhưng hắn cũng chú ý một chuyện khác, sương mù màu xám bay đi nơi nào rồi? Trong vụ nổ lớn ban nãy hắn còn tận mắt nhìn chằm chằm, nhìn thấy sự khủng bố cùng đáng sợ của nó, ngay cả những tên bán thần chỉ nhiễm phải chút ít cũng phải kêu rên không ngừng, tử trạng rất thê thảm.
Làm sao chỉ chớp mắt một cái đã biến mất, số lượng vật chất quỷ dị nhiều như thế, hơn nữa còn cực kỳ nồng đậm, khí thế như mãnh hổ vồ mồi, tiếng rống khiếp người, thế nhưng lúc này đều không thấy tung tích.
Hắn ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, nếu như bản thân không phán đoán sai lầm thì vật chất quỷ dị kia đã thông linh, từ trên người hàng trăm vị thần linh mà tôi luyện ra linh hồn, bây giờ có lẽ đã tiến vào hỗn độn, muốn hoành độ qua đó.
Nó muốn đi đâu? Hai mày Sở Phong nhíu chặt lại, sau đó trong lòng bỗng giật thót, chẳng lẽ vật chất quỷ dị kia muốn tiến vào dương gian?
Trong lòng Sở Phong chấn kinh, hiện tại ngăn cách vũ trụ dương gian và hỗn độn chỉ có một con đường nhỏ, bảo đảm đội ngũ của dương gian có thể giáng lâm nơi đó, nếu như vật chất quỷ dị muốn mạnh mẽ vượt qua, vậy thì chí hướng của nó quả thực không thể đùa, mục đích kia có chút đáng sợ!
Hắn luôn cảm thấy làn sương màu xám kia khiến bản thân cảm thấy cực kỳ bất an, nó quá yêu tà, mỗi lần cắn nuốt máu thịt cùng hồn quang của cao thủ chính là đang đề cao thực lực cho bản thân!
“Chỉ mong nó đi đến dương gian, bằng không âm gian sẽ không chịu nổi nó tàn phá bừa bãi!”
Thực ra Sở Phong càng hy vọng nó chỉ là vật chất màu xám bình thường, nhìn thì đáng sợ, nhưng thật sự muốn phân tán ra thì cũng không là chuyện gì to tát, sẽ bị tinh không mênh mông pha loãng, đến lúc đó thì cũng không đáng kể.
Thế nhưng nó lại thông linh!
Biên giới vũ trụ, sau khi con thuyền lớn kia nổ tung liền để lại rất nhiều mảnh vỡ, ngoài ra còn có binh khí tàn khuyết nhiễm máu, đáng tiếc, hồn quang đều bị đốt cháy sạch sẽ, cái gọi là tích huyết trùng sinh cũng không còn khả năng diễn ra nữa.
Mảnh vỡ Thiên Đao, mảnh vỡ thần chùy của Lôi Công,... Không khỏi khiến người ta nhớ lại trận chiến không lâu trước cỡ nào bi tráng cường liệt.
Đột nhiên, trong sương mù hỗn độn, chiến thuyền bị nổ tung kia bay ra một khối kim loại trên bong tàu, nó nhúc nhích một chút, sau đó bị đẩy ra, một nam tử trung niên chỉ còn dư lại một nửa cơ thể chậm rãi bò ra, miệng mũi đều là máu, gương mặt âm lãnh mang theo phẫn nộ cũng sợ hãi sau khi sống sót, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chòng chọc vũ trụ âm gian!
“Cái gì, có người vẫn còn sống, làm sao có thể?!”
Tất cả mọi người của vũ trụ âm gian đều chấn động, sau đó cả mảnh xôn xao ầm ĩ.
Mấy người Lôi Công, Thiên Đao, Bỉ Ngạn Hoa và Triển Không đều trả giá bằng tính mệnh, tất cả đều chết trận, kết quả vẫn chưa giết hết người dương gian, vẫn còn cường giả sống sót?