Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bỉ Ngạn Hoa và Thiên Đao Ngô Hưng Khôn quát lớn, bọn họ vẫn đang trông chừng trung tâm vụ nổ lớn kia, sau khi nhìn thấy con hoàng thử lang kia trốn được thì hai người đã giận tím mặt, nhanh chóng đuổi theo công kích, vừa hay chặn đứng một cẩu một điểu ở đây.
“Rống!” Lão Thiên Cẩu rống giận, mặc dù trong lòng rất hoảng hốt, thế nhưng nó vẫn liều mạng la lên: “Lũ âm gian các ngươi đều phải diệt gọn, một lần hai lần đều sử dụng vật chất màu xám, đây chính là tự tìm đường hết, phạm phải đại kỵ thiên hạ sẽ bị thiên tôn cùng diệt!”
Hiển nhiên nó cũng chỉ mạnh miệng, đã là ngoài mạnh trong yếu.
“Cút mợ nó đi Thiên Tôn của mày, cả nhà chúng ta đều có thù oán với Thiên Tôn đứng sau lưng kia, sớm muộn cũng sẽ giết hết lão!” Bỉ Ngạn Hoa quát lớn.
Phốc!
Rất nhiều dây leo màu lam đều xuất hiện, lập tức đâm xuyên Lão Thiên Cẩu khiến nó kêu thảm không thôi, lúc này đây, Lão Thiên Cẩu đã sớm không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa bùa chết thay cũng chẳng còn để mà dùng, nửa cơ thể nhỏ bé của nó run rẩy kịch liệt, trong lòng phát rợn, khí thế yếu đi trông thấy, thực lực đã giảm mạnh từ lâu, bởi vậy trực tiếp bị xé rách cơ thể.
Phốc!
Đầu cẩu lập tức bị vặt xuống rơi thẳng ra ngoài, sau đó lại bị đâm xuyên ấn đường, hồn quang tan rã, chết đến không thể chết được nữa.
Lão Thiên Cẩu phát ra một tiếng sủa yếu ớt cuối cùng liền triệt để bỏ mạng, nó cực kỳ không cam lòng, nhưng không cam lòng thì cũng đâu thay đổi được cái gì đâu.
“Ha hả... Ông nội Bỉ Ngạn của mày cuối cùng cũng giết được một tên bán thần, chết cũng đáng lắm!” Bỉ Ngạn Hoa đắc ý cười ha hả.
Ở bên khác, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn cũng trực tiếp hóa thành một thanh đao chém về phía Hắc Ô Nha, hắn ta giận dữ rống tên của Quỳ Ngưu, vừa rống vừa lao thẳng vào Hắc Ô Nha để đòi mạng.
Trước đây không lâu, Quỳ Ngưu vì đối phó với Hắc Ô Nha mà tự bạo, bi tráng hi sinh ở nơi này.
“Quạ!” Lão Ô Nha kinh hãi kêu lên, thế nhưng cũng vô lực tránh thoát, bị đánh chết ở chỗ này, triệt để tiêu vong.
Thế nhưng bất luận là Bỉ Ngạn Hoa hay là Thiên Đao Ngô Hưng Khôn, ai nấy cũng đều suy yếu đến cùng cực, không còn sức lực nữa, một đường đại chiến đến bước này, liều mạng với biết bao bán thần, chưa kể đến kẻ địch còn có bùa chết thay, giết mãi không hết, quả thực khiến bọn họ hao tổn đáng sợ.
Cách đó không xa, Lôi Công cũng gầm lên, bộc phát ra sấm sét bất tận.
Sau khi con thuyền bị nổ nát vụn, cuối cùng cũng dẫn trở nên yên tĩnh, thế nhưng cuối cùng ba tên bán thần kia vẫn chưa chết, hơn nữa còn mang theo oán khí ngút trời xông thẳng ra vọt về phía Lôi Công.
Ba tên kia không ở trong khu vực trung tâm, tuy rằng cũng chết một lần, nhưng cuối cùng cũng bị vật chất quỷ dị hút gần khô, khắp người toàn là máu, rống giận xông ra muốn tiêu diệt bọn họ.
“Giết!”
Không còn gì để nói, Bỉ Ngạn Hoa, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đều kéo lấy thân thể mệt mỏi, cho dù cơ thể đã đầy rẫy vết thương, gần như muốn tan rã, nhưng cũng không hề do dự mà lao vào đối thủ, nghĩ cách cứu viện Lôi Công.
Một phen chém giết, cơ thể Bỉ Ngạn Hoa bị xé rách, huyết dịch màu lam vương vãi khắp nơi.
Thiên Đao Ngô Hưng Khôn giận dữ hét lớn, tự thân hóa thành một thanh đao bổ vào đối thủ, đem đối phương chém thành hai đoạn, thế nhưng chính bản thân cũng đứt gãy, thân thể tàn phế lộ rõ ra ngoài.
Thế nhưng hai gã bán thần lại gian nan sống lại, bọn chúng vẫn chưa chết, mà những gì Lôi Công gặp phải ở bên kia cũng không khác là bao.
“Được rồi, bùa chết thay của các ngươi vô dụng rồi, tuy rằng chúng ta cũng là nỏ mạnh hết đà, mất đi chiến lực, thế nhưng lão tử tin rằng vẫn có thể kéo chết các ngươi!”
Bỉ Ngạn Hoa kêu lớn, không hề chần chừ chút nào, thân thể bị xé rách cũng không thèm gây dựng lại mà đốt cháy lên, gầm thét, lập tức hóa thành ánh lửa ngợp trời, phóng thẳng về phía trước.
Ầm!
Y bao phủ lấy một kẻ, tên bán thần xấu số kia hoảng sợ không thôi, liên tục phát ra tiếng kêu thê lương: “Thả ta ra, ra rút lui, thừa nhận bản thân không địch lại, cái dạng ngọc đá cùng nát này ta và ngươi đều chết vĩnh viễn, không bao giờ nhìn thấy lại nhân gian đâu!”
“Cút con mợ mày đi!” Bỉ Ngạn Hoa bá đạo đáp lại như vậy.
Ầm!
Y hoàn toàn nổ tung, kéo theo gã bán thần kia cùng nhau lên đường, cả hai hồn quang đốt cháy chư thiên, sau đó dần trở lên nhạt nhòa, cuối cùng trở lại với yên tĩnh.
“Đây...” Hai tên bán thần còn lại đều kinh hãi không nói thành lời.
Người vũ trụ âm gian thì kêu lên thất thanh, đây chính là kết cục mà Bỉ Ngạn Hoa lựa chọn ư? Sao lại khiến lòng người đau nhói như thế.
“Hắc!”
Trong nháy mắt, trong bóng tối xuất hiện một tia lam quang, chỉ là một chùm sáng nhỏ lớn cỡ một ngón tay, thế nhưng đích thị là chân hồn tái hiện của Bỉ Ngạn Hoa, chùm sáng kia nói: “Ta chỉ tiễn ngươi lên đường thôi, chính ta còn chưa sống đủ đâu. Tất nhiên, đời này kết thúc rồi, lão tử liền đi đầu thai đây, sau đó đến dương gian cùng các ngươi ăn thua đủ một trận, còn chưa có xong đâu!”
Vèo!
Trong nháy mắt, y đã biến mất, phóng tới một nơi khác trong vũ trụ.
“Chạy đi đâu!” Một gã bán thần khác muốn chặn lại, thế nhưng Lôi Công và Thiên Đao đều xông lại ngăn cản!
“Muốn cản ta, nằm mơ đi! Đây chỉ là bộ phận chân linh của ta thôi, ta đã giữ lại một chút ở luyện ngục chi môn, bất luận thế nào thì vẫn có thể đi đầu thai chuyển thế. Trận chiến này chỉ là trận cáo biệt, ông nội Bỉ Ngạn của ngươi quanh quẩn một chỗ ở luyện ngục lâu như thế để làm gì? Chính là đang chuẩn bị chuyển thế đầu thai chứ làm gì! Chúng ta hẹn gặp ở dương gian, đợi đến khi ta đây quật khởi, nhất định sẽ chém chết Thiên Tôn!”
Bỉ Ngạn Hoa rất quả quyết, cũng rất kiên cường mà lên đường.
Cuối cùng y lại hét lớn một tiếng, nói: “Tiểu tử, trước đây ta đã nói qua, khi đối mặt với ngươi liền tùy tiện đặt xuống một bước cờ nhàn, ta chém giết như vậy không làm ngươi thất vọng đi! Ngày khác nếu ngươi đến dương gian, nếu như phát hiện một gốc bỉ ngạn hoa kì dị thì hãy đến độ ta, ta chắc chắn sẽ nhận thức ngươi!”
Nơi sâu trong vũ trụ, trong lòng Sở Phong chấn động không thôi. Hắn biết Bỉ Ngạn Hoa đang nói chuyện với hắn.
Đại quyết chiến cuối cùng, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn lấy thân hóa đao, kết quả lại vỡ thành mấy mảnh, nhưng hắn ta vẫn liều mạng như cũ, cuối cùng cũng tự bạo.
Hắn ta khiến hai gã bán thần đều thương nặng, gần như chết thảm.
Lấy thân hóa đao, Thiên Đao nát, máu nhuộm tinh không, Ngô Hưng Không cứ như vậy mà hi sinh.