Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Quỷ dị, cội nguồn của vạn ác, dám dùng thứ đồ này thì Thiên Tôn cùng diệt, thiên hạ công phạt, cả vùng vũ trụ này đều phải bị chôn vùi!” Gã ta tức đến thở không nổi.
Bởi vì gã ta cảm thấy cho dù bản thân có là bán thần đi nữa thì chắc chắn cũng không sống nổi quá hai năm! Dưới sự bảo hộ của bùa chết thay, gã ta chỉ bị nhiễm một chút vật chất quỷ dị chứ không phải bị chôn ngập trong đó, thế nhưng bản thân gã ta cũng biết rõ, chỉ nhiễm một chút cũng không có cách nào giải!
Cho dù bây giờ có lập tức đi tìm Thiên Tôn để cứu chữa thì cũng đã muộn!
“Được lắm, trước khi ta chết sẽ hủy diệt sạch tỷ vạn sinh linh của mảnh vũ trụ các ngươi, diệt hết toàn bộ đạo thống của các tộc, tất cả đều phải chết!”
Đây chính là phát rồ trước khi chết, gã ta muốn kéo theo vô số người phải chôn cùng, bởi vì quá không cam tâm, bị vật chất màu xám kia quấn quýt không buông chính là tin tức khủng khiếp, bởi gã ta phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Ầm!
Gã ta hóa thành một vệt sáng xông thẳng đi, muốn hướng thẳng đến nơi sâu trong vũ trụ âm gian.
“A a a...”
Phía sau gã ta cũng có hai người nữa xông ra khỏi thuyền lớn, đều là cao thủ cấp Ánh Chiếu, bọn chúng tuy chưa chết nhưng lúc này đều đã phát cuồng, muốn đi tàn sát hết thảy sinh linh của các tinh cầu sinh mệnh.
“Đều chết hết cho ta!”
Triển Không lập tức hành động, không hề do dự một chút nào, ngược lại còn mang theo nụ cười giống như trút được gánh nặng, cuối cùng thì bản thân y cũng đã chờ được giây phút này, thời gian cuối cùng của sinh mệnh không phải tiếp tục kéo dài vô nghĩa nữa, mà có thể phát huy ra nhiệt huyết cuối cùng.
Ầm!
Nhục thân của y lập tức giải thể hóa thành năng lượng bổn nguyên, thần diễm ngợp trời, đồng thời hồn quang của y cũng đang tan rã để tiếp nhập vào thần diễm, trở thành ánh lửa vô tận cùng cháy với chư thiên!
Triển Không, sư phó của quân đoàn trưởng Tây Lâm, y một mực ôm lòng muốn chết, y không có tội, thế nhưng lại muốn chuộc tội, không muốn tiếp tục sống nữa, bởi từ rất nhiều năm trước thì tâm y đã chết rồi, lúc này đã có thể giải thoát!
Trong hỏa diễm, khuôn mặt tuấn tú của y hiện ra, trở lại dáng vẻ trẻ trung như năm đó, trong đó còn có nhưng cố hữu thời thượng cổ năm xưa, có nữ tử mà y mang lòng mến mộ, đó đều là những suy nghĩ hiện hữu trong lòng y, đều là vương quốc lý tưởng của y, y muốn quay về quá khứ, trở lại thời thượng cổ để thay đổi thảm kịch năm xưa.
“Ngươi tên điên này!” Tên bán thần kia hoảng sợ thét lên, sau lưng là vật chất quỷ dị giống như sóng lớn ập đến, mà người kia lại ngang nhiên chắn lại đường của gã ta, muốn ngọc đá cùng nát, liều chết cản đường.
Tên bán thần sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, gã ta rống giận gào lên: “Cút ngay! Ngươi không biết bản thân đang làm cái gì hả? Một khi bị vật chất màu xám kia dây dưa thì sẽ không còn kiếp sau đâu, vĩnh viễn không thể siêu sinh, chết cực kỳ thảm!”
“Ta không cần kiếp sau, cũng không hỏi kiếp sau, có gì phải e sợ? Tên dương gian tự cho mình là bán thần kia, ta tiễn mi lên đường!”
Trong ánh lửa, Triển Không cực kỳ bình thản nhìn gã ta, thời khắc sinh tử tồn vong mà y vẫn cực kỳ ung dung bình thản, có thể giải thoát khiến y cảm thấy cực kỳ an yên, bình tĩnh mà trấn định.
“Người ta yêu quý đều ở thời thượng cổ, bạn tốt của ta, hồng nhan tri kỷ của ta, người thân của ta, Triển Không ta đến rồi đây. Năm đó là ta có lỗi với mọi người, một mình lên đường trở lại, cái gì cũng không có, cái gì cũng không còn, hiện tại ta đến đây!”
Trên gương mặt anh tuấn của y hiện lên nét cười, đã bao nhiêu năm, dáng vẻ của y đều là ốm yếu tang thương, tâm lặng như chết, phút cuối cùng lại hô hào lớn tiếng như, gương mặt như bùng lên sức sống trong ánh lửa hừng hực, trên môi còn mang theo nụ cười, y muốn như vậy mà chấm dứt đời người.
“Ầm!”
Y và tên bán thần va ầm vào nhau, đây chính là một kích mạnh nhất trong đời của một tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu, tuyệt đối không giữ lại chút nào, thân thể cùng hồn quang đều cùng cháy, xuyên đốt vũ trụ.
“A...”
Tên bán thần kia thảm thiết kêu lớn, thân thể của gã ta vốn đã tàn, từ trên xuống dưới không nơi nào là không bị thương, khắp người đều là vết rách, tất cả đều là màu, hiện tại làm sao có thể đỡ lại công kích như thế?
Gã ta trực tiếp hóa thành một đống máu, hồn quang cũng vỡ vụn. Về phần hai gã cao thủ Ánh Chiêu bám theo sau thì cũng trực tiếp chết thảm, thần hình câu diệt.
“Không!”
Tên bán thần kia gầm thét, còn đang muốn nhanh chóng tụ lại hồn quang, kết quả lại là vô dụng, bị vật chất màu xám kia đuổi tới dây dưa bao phủ, sau đó phát ra tiếng kêu thảm cuối cùng, cứ như thế mà kết thúc sinh mệnh.
Triển Không đã chết, sau lần va chạm cuối cùng thì bản thân y cũng hóa thành ánh sáng, đốt cháy đến giây phút cuối cùng, trở lại trong bóng tối vĩnh hằng!
Phía xa, trên một viên tinh cầu, Hoàng Ngưu bật khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc không thành tiếng: “Y là người dẫn đường của ta, là gia gia của ta, tuy không có quan hệ máu mủ, thế nhưng lại vượt qua cả thân sinh...”
Hoàng Ngưu khóc lớn, vô cùng bi ai.
Trong lòng đám Đại Hắc Ngưu cũng không dễ chịu, chỉ trầm mặc quan sát.
Ở một tinh vực khác, Sở Phong cũng cảm thấy trong lòng phát chua, mỹ nam tử lão niên kia chính là đang tìm kiếm giải thoát, có lẽ chỉ có như vậy, Triển Không mới cảm thấy thư thái, mới có thể buông bỏ tất cả.
Thuyền lớn đang nổ tung, thế nhưng trong nháy mắt lại có một vệt sáng xông ra từ trong đó, nó đang hướng về phía hỗn độn, ý đồ muốn bỏ chạy, đồng thời còn phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Chi chi!”
Hoàng Thần Sư bị đánh về nguyên hình, trực tiếp vứt bỏ nửa cơ thể, vậy mà lại thành công tháo chạy.
Mọi người kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ nó lại có bản lĩnh lớn như thế? Nhưng sau khi suy đoán thì có lẽ là do thần phù đáng sợ đang che chở nó trốn thoát!
Cũng trong lúc ấy, Hoàng Thần Sư tỏa ra ánh sáng đem Lão Thiên Cẩu và Hắc Ô Nha thoát khỏi hiểm cảnh. Lão Thiên Cẩu rất thảm, chỉ còn sót lại bộ phận từ ngực trở lên, bùa chết thay của nó đã sớm không thể dùng được nữa.
Mà Hắc Ô Nha cũng tiêu hao sạch một cơ hội sống sót cuối cùng, máu me đầy người, cùng Lão Thiên Cẩu nằm vật ra ở biên giới hỗn độn, không thể đi theo ánh sáng của Hoàng Thần Sư, lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Trốn!
Chúng nó như chó nhà có tang mà vội vã tháo chạy, hoảng sợ như cá lọt lưới, bắt đầu nhảy dựng lên liều mạng đào tẩu.
“Lão cẩu, mày chạy đi đâu, để lại đầu cẩu đi!”