Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, hư không chấn động ầm ầm, lúc này mọi người mới chú ý đến mảnh không gian phía xa đang bị pháp tắc giam cầm, chính là tọa độ mở ta trùng động của mấy Thánh Nhân kia.
Răng rắc!
Nơi đó nứt vỡ, mấy lão giả rơi ra ngoài, bọn họ... không ai có thể chạy thoát, đều bị nhốt ở nơi đó, hiện tại mới được thả ra!
Vèo vèo vèo!
Mấy người kia bay ngược tiến vào hỗn độn, bị vị thần nhân Tu Hoành kia giam cầm trong nháy mắt, lão hết nhìn lại nhìn, sau đó lên tiếng: “Mấy vị đây đều là người có khí tiết, không sợ sinh tử, dám lấy thân thể hèn mọn để chống lại cao thủ cấp Ánh Chiếu, thực sự đáng kính trọng. Ta cho các vị chết thoải mái, lên đường đi.”
Ánh mắt lão lóe lên giống như lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thủng mấy người kia, không chỉ thâm nhập vào để tìm hiểu hết thảy bí mật trong hồn quang của bọn họ, mà còn trực tiếp chém chết, tất cả đều hóa thành bột mịn!
Mấy người kia đều là mấy vị Thánh giả nổi tiếng đức cao vọng trọng của vũ trụ âm gian, thế nhưng đứng trước mặt nhân vật dương gian đẳng cấp này thì cũng quá yếu ớt, yếu đến nỗi khiến người ta đau lòng, ánh mắt lão chỉ cần lóe lên đã khiến mấy Thánh giả thần hình câu diệt!
Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy giãy dụa đều là hèn mọn, là phí công vô ích.
Tiến hóa giả âm gian đã triệt để mất đi niềm tin, làm thế nào cũng không thể ngờ được ngay cả Thần Nhân của dương gian cũng sẽ lên sàn, tọa trấn sẵn ở trong hỗn độn, sau đó không hề có chút lo lắng nào.
Suy nghĩ kỹ một chút, mọi người chỉ có thể thở dài, ngay cả thần chích của vũ trụ hỗn độn đều bị áp chế, tiến hóa giả dương gian làm sao lại không thể có cao thủ cấp bậc như này xuất hiện a?
Lúc này, ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy rất bất lực, trầm mặc đứng ở nơi đó, không động đậy chút nào.
“Cuối cùng là chết một thuyền người, quá đột nhiên, vật chất quỷ dị kia khiến cả ta cũng không đến kịp để hỗ trợ, cũng vô lực tiếp xúc toàn diện với con thuyền.” Tu Hoành nói.
Sau đó, lão ngẩng đầu thu lại dáng vẻ tiếc nuối kia.
“Sở Phong, ngươi qua đây đi, ta không lấy tính mạng ngươi, chỉ cần một thứ trong tay ngươi.”
Tu Hoành ngồi trên đài sen, đôi lông mày tuyết trắng khẽ rung, cực kỳ bình thản nói ra những lời kia, hai mắt thâm thúy, dường như muốn nhìn thấu cả vũ trụ âm gian.
Sở Phong trầm mặc, không hề đáp lại một lời.
Lúc này, sương mù hỗn độn lại lượn quanh khiến lão giả trên đài sen cũng cảm thấy mơ hồ, đầu trọc của lão rất bóng, lẳng lặng ngồi bất động trên đài sen kia.
Mà bên cạnh lão, trong đám nam nữ kia có người lên tiếng, một gã thanh niên rất bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Sở Phong, ta nhận sự nhờ vả của sư muội Lâm Nặc Y, vốn dĩ sau khi thấy ngươi sẽ độ ngươi một đoạn, sau đó dẫn ngươi nhập đạo. Thế nhưng bây giờ đã hiểu rõ, ngươi giết Đại Thiên Cẩu, phục kích đệ tử của tứ giáo, hết lần này đến lần khác khiêu chiến dương gian, ta cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, tội của ngươi không thể tha.”
Sau khi Sở Phong nghe được tin tức của Lâm Nặc Y, trong lòng liền chấn động không thôi, lập tức nhớ đến rất nhiều hình ảnh, lúc đầu khi cô rời khỏi Lao Sơn, cứ như vậy liền bặt vô âm tín, không ngờ rằng cô lại có liên quan đến người dương gian!
Chỉ có điều, Sở Phong rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của nam tử kia khiến hắn cảm thấy có một loại ý vị không tên nào đó, giống như đang bố thí cho hắn, giống như nể mặt mũi của Lâm Nặc Y nên mới cứu tế cho thân thích nghèo ở âm gian, thế nhưng... cuối cùng lại không có ý định cứu tế.
“Sở Phong, nếu Tu Hoành Thần Nhân đã ở đây, đã lên tiếng xá cho ngươi tội chết, ngươi vẫn nên nhanh chóng ra đây, không cần sai càng thêm sai.” Thanh niên sắc mặt lạnh lùng kia lại lên tiếng.
“Sở Phong ra đây, chúng ta nói chuyện một chút, ta đã nói không giết ngươi là nhất định sẽ giữ lời.” Sắc mặt Tu Hoằng hòa hoãn nói...
Lúc này, một nữ tử cũng lên tiếng, nói: “Trước thực lực tuyệt đối, tất cả đau thương, âu sầu, thủ đoạn hay mơ tưởng không thực tế đều cực kỳ nực cười. Sở Phong, các vị tiến hóa giả âm gian, mọi người lẽ ra nên an phận một chút, thực tế một chút, biết phối hợp một chút, đây mới là lựa chọn tốt nhất!”
Ngữ điệu của nữ tử trẻ tuổi kia rất bình thản, thế nhưng lại bao hàm lẫn sự xem thường coi rẻ, thái độ thuyết giáo cùng các loại đe dọa sâu xa, khiến tiến hóa giả của vũ trụ âm gian oán thầm không thôi, nhưng ai có thể nói cái gì?
Hiện tại tình thế của kẻ địch quá mạnh, mảnh vũ trụ này đang lâm vào tình cảnh vô cùng đáng lo, bởi lẽ bọn họ thực sự không địch lại được người dương gian. Điều này khiến người ta sinh ra một loại cảm giác bất lực, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
Sở Phong không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tinh không lạnh lẽo hắc ám vô tận, chỉ có vài viên tinh cầu đang phát ra ánh sáng ảm đạm.
“Không cần gấp, ta cho ngươi thời gian suy ngẫm.” Tu Hoành lên tiếng, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn hòa, lão ngồi xếp bằng trên đài sen, đôi lông mày dài hơn thước buông thõng, cả người trầm ổn mà bình thản.
Tuy rằng dáng vẻ rất hiền hòa, nụ cười lúc nào cũng treo trên mặt, thế nhưng không một ai cho rằng lão là người hiền lành cả. Nếu như không chiếm được một đáp án vừa ý, lão chắc chắn sẽ động thủ!
Bởi mấy vị Thánh Nhân lúc nãy cũng bị giết ngay dưới nụ cười ôn hòa của lão, trong nháy mắt đã chết mấy mạng người!
Sau khi nơi sâu vũ trụ tinh hải trải qua một khoảng im lặng ngắn ngủi, mọi người đều đang suy đoán Sở Phong sẽ lựa chọn như thế nào. Bởi lẽ hiện tại quả thực nhìn không ra một tia hy vọng, hoàn toàn không có đường thoát.
Sở Phong cảm thấy bản thân như đứng lẻ loi trơ trọi trên một khối nham thạch, tiến lên trước một bước chính là vực thẳm, lùi về sau một bước cũng là vực thẳm, dung nham cuồn cuộn như sóng lớn đang ẩn hiện.
Thần xuất hiện, ai có thể chống lại đây?!
Lúc này, chỉ cần là tiến hóa giả đứng trên lập trường của Sở Phong mà suy nghĩ thì đều cảm thấy trời đất hoàn toàn mất đi ánh sáng, nhân sinh u ám như mực, có loại cảm giác bị áp bách khiến người ta hít thở không thông,
Ở một tinh hệ hẻo lánh nào đó, trên một viên tinh cầu nhỏ, mấy người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Lão Lư,... vốn đã phân tách nay lại tụ họp lại, tất cả đều đang lo lắng cho Sở Phong.
Bọn họ thực sự lo đến sốt ruột, thực sự không còn hy vọng nào nữa ư?
“Có lẽ, chỉ có mời vị kia trong Đại Uyên ra tay thì mới có một tia hy vọng.” Thiếu nữ Hi lên tiếng, đây là người duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến lúc này sau khi đã thảo luận.