Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nhìn thấy cảnh này, lập tức chìm hướng về phía trong Đại Uyên, hắn không nghĩ đối phương lại thực hiện loại tâm tư độc ác này, quá thâm độc.
"Chỉ là thử thách lòng người mà thôi, nếu ngươi đứng lại ở chỗ này, ta sẽ không giết bất kỳ ai, nếu ngươi nhảy xuống, ta sẽ giết sạch tất cả!" Giang Chu nhanh chóng dùng hồn quang truyền âm, trong lòng y vô cùng căng thẳng, sợ rổ tre múc nước làm công dã tràng.
Ánh mắt Sở Phong lạnh lẽo, cực kỳ căm hận, trong khoảnh khắc cuối cùng của hắn, cuối cùng phải kìm hãm lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy tận cùng trong bóng tối vô tận của Đại Uyên, có một chút ánh sáng trắng hiện lên, đang chậm rãi bay đến!
"Chết tiệt lão già ác thần dương gian nhà ngươi!"
Giây phút này, đám người Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu đều không nhịn được mở miệng mắng to, bọn họ biết, cho dù đi qua cũng không thể cứu được Sở Phong, mà hiện tại Giang Chu lại trắng trợn tuyên bố với mọi người như vậy, hoàn toàn là kẻ ngoan độc.
Cái gọi là bản chất xấu xa hay thiện lương của lòng người, kiểm tra tình bằng hữu,… đều là lí do ngụy biện, là công cụ, thật ra y đang muốn tra tấn tất cả mọi người, từ đó làm tan rã ý chí chiến đấu của Sở Phong.
"Tuy biết rằng tên tạp chủng này không biết xấu hổ, nhưng Ngưu gia ta vẫn nhịn không được muốn đứng ra, nếu ta đi qua, ngươi sẽ bỏ qua cho Sở Phong sao?"
"Cả ta nữa!" Đám người Hoàng Ngưu cũng đứng dậy.
"Nhi a nhi a, ác thần dương gian, Lư gia ta ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà các ngươi!"
Một đám người nổi giận, đứng trong này nguyền rủa.
"Thời gian không còn nhiều, hiện tại chỉ cần một người thôi, có ai nguyện ý chết thay Sở Phong không?" Trên mặt Giang Chu lộ ra nụ cười thản nhiên, hỏi lại lần nữa, đối mặt với vũ trụ Âm Phủ.
"Ta, Ngao Vương núi Côn Lôn, vị trí tọa độ hiện tại là…" Ngao Vương lên tiếng trên nền tảng Hắc Huyết, rống giận, lập tức đứng lên, tỏ vẻ có thể chết thay Sở Phong."
"Ngưu gia gia ta đang ở…"
Gần như cùng một lúc, đám người Đại Hắc Ngưu bắt đầu mở miệng nói, nhưng bị Ngao Vương giành trước, y là người đầu tiên đứng ra.
"Không cần nhiều lời!" Giang Chu cười khẩy, biến mất bên ngoài Đại Uyên.
Nhưng ngay sau đó, y đã trở lại rất nhanh, mang theo Ngao Vương trở về, đã đến cấp này, tung hoành khắp tinh không là chuyện rất dễ dàng.
"Ta chửi chết mười chính đời tổ tông nhà ngươi!"
Đám người Đại Hắc Ngưu khóe mắt trừng muốn nứt ra, rống giận, thông qua những hình ảnh đứt quãng thu được từ ống kính thiên nhãn, một đám người tức sùi bọt mép.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Giang Chu mang Ngao Vương đi một cách rất tàn nhẫn, bóp gãy rất nhiều xương cốt trên người nó, ném nó cạnh Đại Uyên, cả người toàn là máu.
Những người này tức giận đến mức định dùng Yêu Tổ Chi Đỉnh tiến lên, liều mạng với tên kia.
"Đừng đến!" Ánh mắt Sở Phong cũng đỏ ngầu, quát lên như vậy. Hắn biết cho dù có nhiệt huyết, có ý chí chiến đấu bất khuất cũng vô dụng, chung quy không phải đối thủ thì cũng chỉ liều mạng vô ích.
Ngao Vương cũng yếu ớt lên tiếng nói: "Các ngươi đừng đến, không cần đi theo con đường nhỏ do ác thần dương gian này sắp xếp, ta đứng ra như thế này cũng chỉ là muốn chứng minh y rất ghê tởm. Giang Chu, đúng rồi, Ngao Vương gia gia ta đã đến đây, ngươi có gan bỏ qua cho huynh đệ Sở Phong của ta không?"
"Huynh đệ!" Trong tinh không, một đám đại yêu kêu to.
"Yêu Yêu, là ngươi phải không? Ngươi nhanh đến đây!"
Trong Đại Uyên, Sở Phong siết chặt tay, nhìn sâu trong cấm địa tối tăm, hi vọng ánh sáng trắng kia là thân thể Yêu Yêu thượng cổ xuất thế.
Mà ngay giờ phút này hắn vô cùng khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, rốt cuộc thế gian này vẫn dựa vào thực lực để nói chuyện, cái gì mà đen với trắng, thiện và ác, không có át chủ bài đủ mạnh, nói cái gì cũng đều yếu ớt, bất lực.
Giang Chu nhìn thấy Ngao Vương nói: "Ta nói lời giữ lời, ngươi đến chết thay Sở Phong, hiện tại ta đây sẽ bỏ qua cho hắn, không lấy mạng hắn. Ừ, ngươi có thể lên đường."
"Dừng tay!" Sở Phong hét lên, đối phương rất độc ác, đây là đang kích động hắn, muốn hắn nhìn thấy hình ảnh máu me đầm đìa, ép buộc hắn phải phục tùng.
Nói không đe họa, không uy hiếp, tất nhiên đều là lời giải dối, chỉ là muốn cho hắn nhìn thấy loại cảnh tượng tàn khốc này, khiến lòng hắn lung lay.
"Ta ghét người khác nói như vậy với ta." Giang Chu bình tĩnh nói, hơn nữa trong nháy mắt, phù một tiếng, Ngao Vương nổ tung, mưa máu tung bay.
"Giang Chu ngươi điên rồi!"
Sở Phong hận không thể sinh ra năng lượng cấp thần, để hắn lập tức giết chết. Ánh mắt đau đớn, trái tim như bị đao cắt, quá khó khăn để tiếp nhận, Ngao Vương đến chịu chết thay hắn, cứ như vậy bị giết chết!
Giang Chu cười nói: "Hận ta, ghét ta, thì sao, ngươi có loại thực lực này không, con kiến gào thét nhìn thần trên trời, chỉ có vẻ hèn mọn và nực cười."
Sau đó, một ngón tay y chỉ, sương máu của Ngao Vương hóa thành tro tàn, hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn giữ lại một tia hồn quang yếu ớt tại đó, chân linh của Ngao Vương chưa mất, vẫn còn ở đây.
"Tên này coi như cũng đủ nghĩa khí, tình huynh đệ đậm sâu, thật sự dám đến chịu chết thay ngươi, không tệ." Giang Chu nhìn Đại Uyên, nói với Sở Phong: "Hiện tại, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, con Ngao này chết thay ngươi, nhưng vẫn chưa tính là chết hoàn toàn đâu nếu ngươi tiến lên, chết thay hắn một lần. Không, chỉ cần hiến máu, tiến hành một lễ huyết tế cho hắn, ta sẽ bỏ qua cho hồn quang quả hắn, khôi phục cũng không thành vấn đề."
"Ác thần dương gian, ngươi quá ghê tởm, nói lời không giữ lời, bây giờ còn vô liêm sỉ uy hiếp, còn cần mặt mũi nữa không?" Ngao Vương rống giận, cho dù hồn quang đã rất ảm đạm nhưng vẫn bất khuất.
Đồng thời, y cũng nhìn về phía Sở Phong, nói: "Huynh đệ, ngươi đừng để ý đến hắn. Lúc trước người hoàng triều Đại Tề chạy từ đường Sơn Tinh của trái đất, ta bị bọn họ bắt sống, là ngươi đã cứu ta. Hôm nay chết một lần vì ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, ngươi đừng đến đây!"
Lúc trước một vị thị nữ của hoàng triều Đại Tề bắt được Ngao Vương, phế bỏ y, đánh về nguyên hình, buộc trên cổ y một dây xích, vô cùng nhục nhã. Là Sở Phong đã cứu y, cũng chữa khỏi cho y.
Ngao Vương trọng tình trọng nghĩa, vốn là giao tình vào sinh ra tử, thế nên lại càng thêm không sợ chết, nguyện ý chịu chết thay Sở Phong.
"Quá độc ác, giết hắn!"
Trên tinh vực nơi xa, đám người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu phẫn uất, quyết định bằng bất cứ giá nào, đang câu thông với Yêu Tổ Chi Đỉnh, hỏi nó có cái gọi là thần quyết đấu không.
"Ta chỉ là một kiện binh khí, tuy đã từng rất mạnh, nhưng bị hư hại nhiều, mà hắn là một tiến hóa giả cấp Thần, áp chế được cả cấp Ánh Chiếu, ta chắc chắn không phải là đối thủ." Yêu Tổ Chi Đỉnh bình thản nói, nhưng cuối cùng vẫn theo lời thúc giục và thỉnh cầu của mọi người, phân tán đám người nhận được cùng nhau, chở bọn họ lên đường!