Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sở Phong, mạng của ngươi thật lớn a, vậy mà lại chạy trốn đến nơi này, nhưng sẽ không còn lần sau nữa đâu, ta sẽ lần lượt quét sạch từng tấc hư không, đảm bảo sẽ tóm được ngươi!”
Hiện tại cả thế gian đều đang chăm chú theo dõi Giang Chu, sau khi biết được y đi đến Đại Uyên tìm kiếm Sở Phong thì các tộc cảm thấy kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng mong chờ Sở Phong có thể sống sót, Sở ma đầu không bị đánh chết?
Trong tinh không nhất thời ầm ĩ cả lên.
Một số thanh niên nhiệt huyết bắt đầu ngẩng đầu, lúc này bọn họ cực kỳ khát vọng, chờ mong Sở Phong có thể sống sót, đây cũng coi như là gửi gắm ý chí phản kháng cuối cùng của mọi người.
“Còn sống, nhất định còn sống!”
Rất nhiều người thì thào nói khẽ, đúng là cực kỳ thấp thỏm, chuyện này giống như liên quan đến một loại chấp niệm nào đó trong lòng bọn họ.
Trước đó, những người này đều tuyệt vọng, cho rằng âm gian không còn hy vọng gì nữa, lòng tin sụp đổ, mà bây giờ lại giống như bắt lấy được cọng rơm cứu rỗi cuối cùng, cho dù không nhìn thấy được ánh sáng rạng đông, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay bắt lấy.
Hồn quang của Giang Chu quá mạnh mẽ, trực tiếp quét ngang cả mảnh khu vực này, không một vật chất nào có thể giấu diếm được quang mang linh hồn của y, ánh sáng bàng bạc kia bao trùm từng tấc không gian.
Nhưng điều khiến y kinh dị chính là, vẫn không có tìm thấy.
“Thiên vật tự trốn đến cực hạn, hồn quang của ta hẳn là đã tiếp cận, thế nhưng vẫn bị che đậy như cũ, vậy thì ta liền chạm tất cả vật chất qua một lượt!”
Trên mặt Giang Chu mang nét cười, không có thất vọng mà lại ngày càng cảm thấy hứng thú.
Y giơ tay lên, rất nhiều tinh hài đổ nát đều nhanh chóng bay vào trong tay y, dần dần bị hóa thành bột mịn, y đang cẩn thận tìm kiếm, muốn lật tung nơi này.
Sở Phong than nhẹ, hắn biết sẽ không giấu được nữa, bởi lẽ chẳng mấy chốc sẽ đến lượt nơi này của hắn.
Trên thực tế, ban nãy hồn quang khổng lồ kia quá thận trọng, không dám tiếp cận biên chỗ biên giới đen kịt của Sở Phong, bằng không thì hộp đá có lẽ đã bị phát hiện.
Thế nhưng Sở Phong biết, thời gian tiêu hao càng dài, Giang Chu chắc chắn sẽ không ngại phải mạo hiểm, thậm chí còn dám nhìn trộm vào Đại Uyên, đến lúc đó tất nhiên sẽ phát hiện hắn.
Sở Phong đem hộp đá bỏ vào trong ngực, cẩn thận đi thẳng đến biên giới Đại Uyên, hơn nửa thân thể đều tiến vào, lúc nào cũng có thể chìm xuống.
“Hửm?!”
Giang Chu quay đầu, mặc dù cách nhau rất xa, thế nhưng y là nhân vật cấp bậc nào cơ chứ, ngay lập tức đã sinh ra cảm ứng, phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của Sở Phong!
“Sao lại không ẩn nữa?” Giang Chu mang theo nụ cười nhạt, lạnh lẽo nói.
Giang Chu mỉm cười, ung dung và bình tĩnh, hiện tại tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của y, y tin tưởng thứ kia hiện đang nằm trên người Sở Phong.
Đại Uyên, tối tăm và tĩnh mịch, bình thường không có gợn sóng gì, là nơi đáng sợ nhất vũ trụ Âm Phủ, không ai muốn đặt chân đến.
Nhưng hiện tại nó lại trở thành tâm điểm chú ý của toàn thế giới.
Đáng tiếc, ngay cả ống kính thiên nhãn cũng không thể quay rõ hình ảnh, hơn nữa khi được khi mất.
Sở Phong khẽ thở dài, hắn thật không ngờ cuối cùng lại đi đến bước này, thật sự không còn đường để rời đi rồi. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, bắt đầu trầm xuống, nếu không còn lựa chọn, vậy thì lao vào Đại Uyên, nhất định sẽ không giao hộp đá ra.
"Chờ chút." Giang Chu nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán muốn đi vào Đại Uyên như vậy, sắc mặt thay đổi, y không dám sử dụng pháp tắc quá cường đại ở dây, hơn nữa cách xa nhau như vậy, nếu như thật sự muốn ra tay, y sợ lỡ không giam cầm được Sở Phong, sẽ hoàn toàn mất đi hộp đá.
"Súc sinh, ngươi còn muốn nói gì nữa?" Sở Phong mở miệng, đã đến nước này rồi, thật sự không cần phải nói nhiều, cũng không cho người này chút sắc mặt hòa nhã.
Một chưởng cách đó không lâu, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên, Giang Chu đánh nổ tung ba hành tinh sinh mệnh, hàng trăm triệu sinh linh chết thảm, quá máu lạnh và tàn nhẫn.
Khoảnh khắc đó, trái tim Sở Phong co rút, hai mắt đỏ bừng, nhưng lại bất lực không thể thay đổi được gì.
Người dương gian căn bản không đặt sinh linh của vũ trụ này vào mắt, tùy ý giết hại, mấy trăm triệu cư dân bị thẳng tay giết chết, trong mắt Giang Chu cũng chỉ như nghiền chết con sâu, không một chút áy náy.
"Nếu ngươi nhảy vào Đại Uyên, những bằng hữu đó của ngươi sẽ chết rất thảm, đây không phải là uy hiếp, đây là sự thật." Nụ cười trên khóe miệng Giang Chu có chút lạnh lùng.
Trên mặt Sở Phong hiện lên vẻ tức giận, tuy biết rằng đối phương không phải kẻ tầm thường, sớm đã suy đoán đến loại khả năng này, nhưng sau khi trải qua như vậy vẫn khó có thể chịu được.
Đây là đang uy hiếp hắn, nhưng hắn có thể thỏa hiệp sao? Hắn thực sự không muốn!
"Cuộc đời này, ta đi trước một bước!" Cuối cùng Sở Phong cắn răng một cái, kích động chuẩn bị tiến vào trong Đại Uyên.
"Từ từ, ta không phải muốn giết chết bọn họ, ta cũng không uy hiếp ai, cũng không đe dọa, chỉ muốn nói cho ngươi biết một sự thật, nếu không lát nữa ngươi chết rồi thì sao? Nhìn quyết định của ta trước, thật ra ta không muốn giết người." Giang Chu ngăn cản hắn, những lời phía sau không nhanh không chậm, rất ung dung.
Cùng lúc đó, vũ trụ Hỗn Độn bên cạnh, lão Thần Sư, Hoàng Thử Lang đã suy diễn xong, nói ra một số vị trí tọa độ với chân thân của Giang Chu và Tu Hoành.
Ngay sau đó, nơi Đại Uyên này, hóa thân của Giang Chu đã nhận được thông tin, nói với Sở Phong vị trí ẩn thân của đám người Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Chu Toàn, Hoàng Ngưu.
Những người này đều bị suy diễn ra vị trí, không còn nơi nào để trốn!
Con ngươi Sở Phong co rút lại, cơ thể cứng đờ, rất muốn lao vào trong Đại Uyên, nhưng lại do dự. Nếu hắn nhảy xuống thì những người đó phải làm sao bây giờ?
Hắn biết, đối phương muốn từng bước đánh tan niềm tin vững chắc của hắn, để hắn quay đầu lại, bước ra khỏi Đại Uyên.
Lúc này, Giang Chu rất ôn hòa, lộ ra nụ cười mỉm, truyền âm nói: "Nếu không, chúng ta làm một thử nghiệm, dù sao ngươi cũng chết, thử nghiệm một chút bản tính thiện ác của con người, kiểm nghiệm một chút xem tình bằng hữu của đám người các ngươi có đủ vững chắc không."
Sau đó, y xoay người mở miệng nói với tiến hóa giả vũ trụ Âm Phủ: "Hiện tại, Sở Phong đang ở nơi này, có người nào nguyện ý đến đây chết thay hắn không?"
"Chỉ cần thật sự là bằng hữu tốt của Sở Phong, có quan hệ gần gũi với hắn dám đến nơi này, ta sẽ bỏ qua cho Sở Phong, đương nhiên chính ngươi sẽ phải chết thay cho Sở Phong." Giang Chu nhấn mạnh, vẫn rất ung dung.