Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong nhận thức của tất cả mọi người, Sở Phong giống như con gián đánh hoài không chết, rất nhiều lần gian nan khốn khổ đều có thể vượt qua, vẫn luôn chết không nổi, thế nhưng bây giờ lại không chịu nổi một kích trước mặt Giang Chu, quả nhiên vẫn là thực lực cách biệt quá lớn.
“Hửm?” Giang Chu vẫn đang tìm kiếm, thế nhưng lại không thấy bất cứ khí vật đặc biệt nào lưu lại.
Quay ngược thời gian, trước đó không lâu, áp lực kìm nén trong lòng Sở Phong đã đạt đến cực hạn, cảm nhận được tai ương ngập đầu, đầu tiên hắn tế xuất hộp đá, sau đó đem chính mình thu vào, ẩn thân ở giữa.
Ở trong hộp đá còn có thi thể Tần Lạc Âm, bây giờ lại cộng thêm cả hắn, khó khăn lắm mới có thể chứa đựng.
Sau đó, trong nháy mắt khi đóng nắp hộp đá, bàn tay kia liền đập đến, hư không vỡ nát, mà hộp đá lại vạch ra một quỹ tích, không có một chút năng lượng dao động nào đã tiến vào khe nứt tinh không, cứ như thế biến mất.
Tại thời khắc này, hồn quang tinh thần của Giang Chu tăng vọt, lập tức bao phủ vạn vật, tay lớn giam cầm hết thảy vật chất, bao gồm cả đồ vật trong vết nứt hư không.
Thiên vật tự trốn?! Tuy rằng Sở Phong còn đang ở trong hộp đá, thế nhưng vẫn cảm nhận được biến hóa của thế gian, cảm nhận được bản thân giống như đang cấp tốc chạy trốn đi thật xa, chuyện này khiến lòng hắn khó mà bình tĩnh được.
Hắn vẫn luôn biết hộp đá này không đơn giản, mà bây giờ nó quả thực đang chứng minh điều ấy, thứ này còn phi phàm hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều.
Cuối cùng, hộp đá dọc theo vết nứt không gian rời đi, xông vào tinh vực nào đó, giống như đi qua lộ trình của một trùng động.
Giang Chu không hề hay biết, cũng không cảm giác được, ngay cả hồn quang cường đại của y cũng không cảm ứng được chút nào.
Điều này khiến y kinh ngạc không thôi, tìm kiếm vùng tinh không này rất lâu nhưng vẫn không phát hiện ra một chút tung tích.
Biên giới hỗn độn, chân thân Giang Chu nhận được phản hồi, hai mắt lóe sáng, y cảm thấy ngoài dự liệu, lại cúi đầu xin vị lão giả đang ngồi trên bồ đoàn kia thỉnh giáo.
“Thiên vật không hiện, chí bảo tự trốn, kiện khí vật kia đã khôi phục được một chút liền bị tên âm linh kia lợi dụng.”
Trên thuyền lớn đỏ thẫm, lão giả kia lên tiếng, đồng thời hai mắt cũng mở ra, nói lên suy đoán về tình huống.
Đồ vật khiến Thiên Tôn cũng phải ao ước tất nhiên sẽ có chỗ khủng bố siêu phàm.
Sau khi Giang Chu bị nhắc nhở liền tự biết bản thân đã quá chủ quan, nếu như giam cầm vùng hư không kia thì tốt rồi, mà chính một chưởng của mình lại đánh thủng nơi đó, cho nên bảo vật kia mới có thể dựa vào cái này trốn chạy.
“Không sao, cũng chưa phải chân chính khôi phục, chỉ là hơi có dấu hiệu thôi, lại thôi diễn một phen!”
Lão giả nói xong liền bắt đầu, thế nhưng rất nhanh đã ho ra một búng máu lớn, quanh thân đều đang đốt cháy thần huy, trong nháy mắt, hình thể suy kiệt đi rất nhiều, lão ta ngửa mặt lên trời mà ngã ra boong tàu, mặt vàng như nghệ.
“Lão Thần Sư, ngài thế nào rồi?” Giang Chu hoảng hốt.
Lão giả này chính là một vị Thần Sư cấp đỉnh phong, năng lực vượt qua lão hoàng thử lang.
“Vật ấy tự nhiên, không thể nắm lấy, nếu mạnh mẽ thôi diễn sẽ mất mạng!” Lão giả gian nan ngồi xuống, miệng đầy bọt máu, trong lòng sợ hãi không thôi.
Sau đó lão ta lại mở miệng, nói: “Vẫn còn tốt, các ngươi đem toàn bộ tư liệu của Sở Phong lại đây, thậm chí nếu có tàn máu, y phục cùng tóc của hắn thì càng tốt, ta có thể dùng những thứ kia làm chủ thể thôi diễn, cho dù món chí bảo kia có muốn che đậy thiên cơ, ta cũng có thể thôi diễn ra một tia chân tướng! Chẳng qua còn cần Hoàng đạo hữu tương trợ.”
Lão hoàng thử lang nghe vậy liền trực tiếp đứng dậy, nó cũng là Thần Sư được mời đến, trong lòng không khỏi muốn xuất ra một phần lực, bán cho môn đồ Thiên Tôn một chút thể diện.
Hai người hợp tác, mai rùa ở trước mắt hai người liên tục phát sáng, sau đó đốt cháy, tiếp đó, hai người đều ho ra đầy máu, trong nháy mắt đã thành bộ dáng da bọc xương.
Tình huống này khiến mọi người đều sợ ngây người, nắm được thiên cơ đáng sợ như vậy? Quả thực còn mạo hiểm hơn đại chiến sinh tử, quá khiếp người!
“Phốc!” Lão Thần Sư ngửa mặt lên trời một cái, sau đó liền ngã quỵ, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng thử lang cũng kêu chi chi không ngừng, sau khi phun ra máu liền ngã lăn ra boong thuyền, ánh mắt tan rã, không ngừng vung vẩy cái đuôi lớn.
Đám người vội vàng cứu chữa, bận rộn chốc lát thì cả hai vị Thần Sư mới phục hồi.
“Thật là lợi hại, chí bảo kia quá nghịch thiên, thôi diễn Sở Phong mà cũng khiến lão phu suýt nữa đã đụng trúng tai bay vạ gió, quả thực đáng sợ a. Sở Phong hẳn là được khí vật thần bí kia che chở, cho nên mới không thể bói ra, tuy nhiên cũng có chút manh mối.”
Lão Thần Sư lên tiếng, nói ra một tọa độ đại khái.
Hoàng thử lang gật đầu, được một phen hoảng sợ hú vía, vừa nãy hai người hợp tác mà còn mạo hiểm như thế, nó bỗng sinh ra một loại cảm giác bất lực cùng khủng hoảng, thực sự không muốn tiếp tục mạo hiểm như vậy.
“Vị trí này bất thường a!”
Sắc mặt mấy người đều thay đổi, bất luận là Giang Chu hay là Tu Hoành, ngay cả sắc mặt hai Thần Sư đều rất khó coi, bởi vì khoảng cách từ nơi đó đến Đại Uyên không phải rất xa, ở ngay phụ cận.
Trên thực tế, Sở Phong đã ý thức được âm gian không người nào có thể địch lại người đến từ dương gian, có lẽ nơi duy nhất khiến cho cao thủ thần cấp phải kiêng kỵ cũng chỉ có địa phương này.
“Làm sao có thể để bọn chúng toại nguyện được, nếu thực sự không được, ta sẽ vứt hộp đá kia vào trong Đại Uyên!”
Sở Phong đứng ở biên giới Đại Uyên, cảm giác được một cỗ năng lượng hấp thụ khủng bố, nếu không phải trong ngực hắn có hộp đá, đảm bảo sẽ trực tiếp bị nuốt vào trong.
Đồng thời, nơi này cũng có vật chất có tính phóng xạ rất mạnh cùng năng lượng đáng sợ!
Xoát!
Sở Phong lại tiến vào trong hộp đá một lần nữa, vùng đất này có quá nhiều mảnh vỡ của hành tinh, bị năng lượng của Đại Uyên đồng hóa, lơ lửng trong hư không tăm tối, bị phóng xạ đục thủng thành trăm ngàn lỗ.
Nơi đây hấp thụ năng lượng, cũng có phóng xạ nguy hiểm.
Sở Phong trốn ở nơi này, nếu tình huống không đúng sẽ lập tức xông vào Đại Uyên, cái gì cũng không giữ lại.
Gần như trong nháy mắt, Giang Chu đã đến, động tác rất nhanh, thân ảnh khổng lồ vượt xa diện tích của các hành tinh, sừng sững đứng ở nơi đó, thế nhưng cũng không dám phóng ra năng lượng thần cấp, chỉ có thể vận dụng hóa thân của cấp Ánh Chiếu.