Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1948 - Chương 1948: Không Còn Đường Nào Để Đi (1)

Thánh Khư Chương 1948: Không còn đường nào để đi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giang Chu bình tĩnh nghe thiếu nữ Hi nói, nhưng rất nhanh đã cự tuyệt, y lên tiếng: “Hi công chúa, ta đưa người trở lại dương gian, chuyện nơi này quá phức tạp, người tốt nhất không nên can dự vào.”

Trong lúc nòi chuyện, y đã ra tay phong bế thiếu nữ Hi, sau đó đưa nàng ta vào trong khoang thuyền.

Sau đó, Giang Chu liền đi ra, nhìn về phía lão giả nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lộ ra vẻ cung kính mà nói nhỏ mấy câu, cầu lão ta thỉnh giáo cái gì đó.

Trong nháy mắt, Giang Chu liền ngẩng đầu nhìn về phía tinh hải, bởi vì vị lão giả kia nói cho y biết tọa độ một vị trí.

“Sở Phong, ta tiễn ngươi lên đường!”

Giang Chu bình tĩnh mở miệng, từ trong cơ thể bỗng lao ra một đạo hư ảnh, y không dám xuất động chân thân, chỉ có thể cử ra tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu tiến vào vũ trụ âm gian.

Sau đó, trong tinh hải bỗng nổ ầm một tiếng, một cánh tay lớn màu trắng đang huy động, lập tức che lấp cả mảnh tinh không này, rất nhiều tinh cầu đều bị bao trùm ở dưới.

Đây chính là sự đáng sợ của nhân vật dương gian, Giang Chu bắt đầu hành động, lãnh khốc vô tình mà hạ sát chiêu với Sở Phong.

Mảnh tinh không này huyết dịch văng tứ phía!

Thiên thạch bay tứ tung, còn mang theo cả máu, khu vực hành tinh này bị che phủ, có tinh cầu sinh mệnh bị chia năm xẻ bảy, bị bàn tay lớn kia phá nát một cách dễ dàng.

Đây là nơi nghỉ chân của Hỏa Viên Tộc, là một tinh cầu đạt đến cấp độ cao cấp - tiến hóa văn minh cấp bảy, ước chừng có tận hơn trăm triệu hỏa viên tử vong, máu rải đầy tinh không.

Mà tại mảnh khu vực này còn có hai tinh cầu thuộc về hành tinh của Nhân Tộc, sức sống dồi dào, cây cối xanh tươi, linh khí nồng đậm. Đây là hai tinh cầu đạt đến cấp độ tiến hóa văn minh cao cấp – cấp sáu, thế nhưng lúc này cũng không tránh khỏi số phận bị phá hủy, mấy chục triệu người đều chết oan uổng.

Đại nạn xảy ra trong nháy mắt, sông hồ núi non giống như đồ sứ giăng đầy vết rạn, sau đó nổ tung.

Một số tiến hóa giả của môn phái có tiếng tăm đều cố gắng xông lên trên trời, nhưng vẫn như cũ không thoát khỏi vận mệnh, giống như miếng sủi cảo bị người ta dẫm dưới chân, máu chảy như suối, từ trên trời rơi xuống, dưới sự áp bách của năng lượng khủng bố vô tận mà liên tiếp bỏ mạng.

Toàn bộ vòm trời đều nhuốm máu!

Nhất là khi bàn tay kia hạ xuống, sau khi từ từ tiếp cận lại càng thêm đáng sợ, cho dù là sông núi cách rất xa cũng lập tức sụp đổ.

Tất cả sinh vật trên mặt đất, không quản là Nhân Tộc hay là tiến hóa giả của tộc khác, tất cả đều hóa thành vô số luồng sương máu.

Về phần người bình thường thì càng không cần nói đến, còn chưa kịp hét thảm thì đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại vết máu đỏ tươi, bị năng lượng khủng bố đè ép thành bùn máu.

Tận thế giáng lâm!

Mảnh tinh không này ngày càng u tối, ngay cả mặt trời đều nổ tung thì càng không phải nói đến những thứ khác. Giang Chu chỉ xuất ra một bộ phận hóa thân mà thôi, chỉ vẻn vẹn ép xuống một tay đã khiến cho mảnh đất xinh đẹp kia trở nhuốm đẫm huyết dịch.

Tinh không bị một chưởng của y đánh xuyên qua, không còn sót lại thứ gì.

“Sở Phong!”

Nơi sâu trong vũ trụ, Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu và mấy người Âu Dương Phong gào lớn, đây là thứ còn kinh khủng hơn ác mộng cả trăm lần, bọn họ tận mắt nhìn thấy vùng tinh không kia bùng lên huyết quang, vô số oan hồn đang kêu rên trong thiên địa.

Ầm!

Bàn tay nhẹ nhàng quét một cái, bất luận là máu hay là oán niệm của hàng chục tỷ sinh linh đều tan thành mây khói.

Trước lực lượng tuyệt đối, tất cả không cam lòng, tất cả khuất nhục đều lộ ra rõ mồn một, Giang Chu chẳng qua chỉ xuất một chưởng mà thôi, vậy mà đã giết chết vô số người.

Mấy chục tỷ người của Nhân Tộc bị giết, Hỏa Viên Tộc cũng bị diệt tộc, nơi này trở thành một vùng lạnh lẽo hoang vu...

“Súc sinh a!” Có người không nhịn được mà căm hận gào lên.

Nhưng mà, như thế thì làm sao?

Giang Chu đứng ở trong hư không, gương mặt bình tĩnh như nước, biểu cảm không hề có chút gợn sóng nào, giống như y chỉ vừa làm một việc vu vơ không có nghĩa.

Y đang cảm ứng tìm kiếm vật phẩm đặc thù, y tự tin rằng dưới một chưởng ban nãy, mảnh vũ trụ cỏn con này sẽ chẳng còn sinh vật nào có thể sống nữa, tất cả đều bị giết tuyệt.

Trên thực tế, trong phút chốc lúc trước, hai vị Thánh Nhân viễn cổ của Hỏa Viên Tộc đã bay lên trời, bốn vị Á Thánh của Nhân Tộc cũng giãy dụa xông lên trên cao, kết quả đều bị ngã xuống dưới.

Những cường giả kia ở trước mặt Giang Chu phải nói là quá yếu.

Ánh sáng trong mắt y chập chờn không rõ, sau đó tỏa ra chùm sáng khiến người ta chói mắt, Thiên Nhãn của y nổi lên phù văn đáng sợ, đang tìm kiếm di vật sau khi chết của Sở Phong.

Trên thực tế, khi Giang Chu phóng ra công kích như vậy thì cũng đồng thời phát động thần giác mạnh mẽ nhất của bản thân, muốn bắt được phản ứng của món chí bảo kia, tiến thêm một bước dò xét.

“Sở Phong, huynh đệ, đây chính là kết cục thê lương của ngươi ư? Cái tên khốn kiếp Giang Chu kia, quả thực là súc sinh máu lạnh không bằng heo chó, lão tử sớm muộn gì cũng đánh vào dương gian!”

Mấy người Đại Hắc Ngưu căn bản không thể tiếp nhận được sự thật tàn khốc như thế, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ bừng.

Một chưởng mà thôi, tinh không đã bị đánh thủng, mà Sở Phong cũng bị thôi diễn ở nơi đó, kết thúc như thế khiến bọn họ đau khổ và khó chịu đến không thở nổi.

Vũ trụ âm gian đều lặng ngắt như tờ, tiến hóa giả của các tộc đều cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, ngay cả linh hồn cũng giống như bị đóng băng, cảm giác như rơi vào hầm băng trong địa ngục.

Một ngày này, mọi người đều cảm thấy rất lạnh, ngay cả một số thanh niên nhiệt huyết cũng ngồi chồm hổm trên đất, lấy hai tay ôm đầu, tinh thần gần như đã suy sụp, chuyện này quả thực đả kích sâu sắc vào niềm tín nhiệm của mọi người, có một số người còn khóc không thành tiếng.

Một số người đau buồn vì Sở Phong, lại càng nhiều người đau lòng bởi hoàn cảnh khốc liệt này, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, một ngày này quá tăm tối.

Dương gian chỉ có vài người tiến đến mà thôi, chỉ như vậy đã có thể đè ép mảnh tinh không này thành một nơi hắc ám vô biên, thực đáng buồn.

“Sở Phong chết rồi?!”

Ngoại trừ mấy người Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong và Hoàng Ngưu, rất nhiều tiến hóa giả của nơi khác rốt cuộc đã ý thức được, bão táp biến đổi thời đại cực kỳ mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment