Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quả nhiên, Giang Chu lại lên tiếng, nói: “Cái gì mà không giết, cho người âm gian thời gian suy nghĩ cũng chỉ là vô nghĩa, nhất mạch của Thái Võ Thiên Tộc sẽ không cho bọn chúng bất cứ cơ hội cò kè mặc cả nào hết!”
Khi Giang Chu nói những lời này thì sát khí cũng tỏa ra cuồn cuộn.
Lúc này, Sở Phong cảm thấy tâm đã lạnh, âm thầm liên hệ với đám Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu, để bọn họ không cần nghĩ biện pháp gì nữa, nhanh chóng rời khỏi là được, tránh cho phát sinh họa lớn.
Trong lòng hắn tuy rằng có giận dữ không cam tâm, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận, đứng trước thực lực tuyệt đối, hết thảy lộ ra đều là yếu ớt cùng bất lực, căn bản không đủ sức chống trả.
“Chúng ta sẽ chia nhau ra, bảo vệ tốt chính mình, thế nhưng ngươi... nhanh chóng đi Đại Uyên đi!” Hoàng Ngưu rất lo lắng mà đề nghị Sở Phong.
Bọn họ không biết rõ, dưới tình huống phải chết còn muốn lấy trứng chọi đá, thế nhưng hiện tại thực sự lo lắng cho Sở Phong, tuyệt cảnh trước mắt – Thiên Tôn dương gian đã có đạo thân giáng lâm, lúc này đi Đại Uyên hồi phục thì cũng thay đổi được cái gì chứ?
Biên giới hỗn độn, Tu Hoành nghĩ thầm, sau khi môn đồ của nhất mạch Thái Vũ đến thì quả nhiên muốn khuấy lên gió tanh mưa máu, nhất mạch này đều là hạng người tàn nhẫn ác độc.
Nhìn dáng vẻ Giang Chu trẻ trung, nhưng lại cực kỳ trấn định, vững như bàn thạch, lúc này chỉ lãnh đạm lên tiếng, nói: “Tu Hoành, hà tất gì chứ, ta biết bây giờ đệ không giết hắn, chẳng qua là để ổn thỏa công chuyện, muốn đoạt được chí bảo trên người hắn, xong việc sẽ giết thẳng tay. Chúng ta không giống nhau, ta lại càng trực tiếp, trong lòng nghĩ sao làm vậy, không nửa điểm vòng vo.”
Sau đó, y bắt đầu hô hào, nói thẳng với vũ trụ âm gian, rằng y muốn có tất cả tư liệu có liên quan đến Sở Phong, đồng thời cũng muốn tìm hiểu người và sự vật có liên quan đến hắn.
Đây là muốn xuống tay với Sở Phong, hơn nữa còn để một số tiến hóa giả quy hàng.
Không hề nghi ngờ, Giang Chu đã sớm biết Sở Phong, dựa vào bên cạnh y còn có một chiêm bặc sư (1) cường đại liền có thể biết, bọn y có chuẩn bị mà đến.
(1)Chiêm bặc sư: Thầy bói, thầy tính quẻ coi bói.
Âm gian đều tĩnh lặng, các tộc đều nghiêm nghị, tất cả mọi người không ai không hiểu rõ, một trận đại biến đến rồi, đội ngũ dương gian sát khí đằng đằng, ngay cả Thiên Tôn cũng đích thân giáng lâm!
Chi dù Thiên Tôn không đến mà chỉ ở lại vũ trụ hỗn độn, chuyện này cũng đủ để nói rõ thái độ, rằng sự việc này có tính biến đổi quá nhanh quá khủng bố!
Yên lặng qua đi, có người liền phẫn nộ, người dương gian quá trắng trợn không chút kiêng kỵ, khiến người ta cảm thấy khuất nhục.
Đồng thời cũng có người trầm mặc, cảm giác bất lực, thậm chỉ những nhân vật tên tuổi còn khóc lớn, cảm giác ngày hôm nay quá đen tối, bất luận bọn họ có làm như thế nào thì cũng chỉ như muối bỏ bể, không thay đổi được hiện trạng tàn khốc.
“Lôi Công, Thiên Đao, Triển Không, hu hu hu...”
Có lão giả cao tuổi sống từ thời viễn cổ đến nay, không nhịn được mà rơi nước mắt, nức nở thành tiếng, cảm giác quá bi thương, bởi mấy người Thiên Đao và Lôi Công đều chết oan uổng, trả giá bằng cả tính mạng thế nhưng vẫn không thay đổi được cái gì.
Mấy người kia máu còn chưa khô, vừa mới mất, kết quả là hiện thực của vũ trụ âm gian lại càng trở nên tàn khốc, sau khi máu của mấy vị cường gia rải khắp tinh không, cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới, kẻ địch vẫn còn, hơn nữa lại càng lợi hại.
Một số người ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cảm thấy quá u ám, giống như cả thế giới và toàn bộ nhân sinh đều không có màu sắc.
Chỉ có điều, tiến hóa giả vô số, hạng người nào cũng có, cũng có người còn đang kích động, hơi chút run rẩy, một số tộc quần còn phát ra đại diện hành động.
Rất nhanh, vùng đất biên giới của vũ trụ âm gian đã có một số người khoác áo choàng màu đen che phủ toàn thân, muốn đi gặp người dương gian, đồng thời cũng trình lên các loại tư liệu.
“Ừ, đã hiểu.” Giang Chu gật đầu.
Khi trông thấy một màn này, rất nhiều tiến hóa giả ở khắp nơi trong vũ trụ đều cảm thấy lạnh buốt cả người.
Nhân bất đồng, chọn lựa cũng bất đồng.
Không ít tiến hóa giả đều ý thức được kết cục của Sở Phong có lẽ sẽ rất thê thảm, bị ép đến bước đường cùng.
“Thực sự đáng buồn, đường đường là một vũ trụ rộng lớn lại rơi xuống nông nỗi này, kẻ địch xâm lược có mấy tên mà đã ép chúng ta đến ngạt thở, muốn ngẩng đầu cũng không ngẩng nổi, đây là thời đại gì a, sao lại bi thương như thế!”
“Những kẻ cúi đầu kia quả thực không có cốt khí, ta không nói các người không có khí tiết, ta chỉ cảm thấy sinh ra thời này quá bi thương!”
Một số người có tên tuổi đứng ra kêu gọi trong tinh hải, âm thanh mang theo nỗi thống khổ, tuy nhiên cũng không thay đổi được cái gì.
Lúc này, Giang Chu dùng hồn quang cường đại của mình để tìm hiểu tất cả, nắm bắt hết thảy tư liệu, sau đó ngẩng đầu nói: “Có lẽ các ngươi rất không phục, thế nhưng đây là thực tế, nơi này chỉ là một chiều không gian thu hẹp, chỉ là một ao nước nho nhỏ, các ngươi không nhìn thấy thiên địa rộng lớn hơn.”
Sau đó, lần đầu tiên y lộ ra dáng vẻ tươi cười, thế nhưng hàm răng trắng bóc lộ ra lại có chút rợn người, y nói: “Sở Phong, ngươi một đường quật khởi, tốc độ cũng tính là nhanh, có lẽ ngươi cảm thấy bản thân là thiên chi kiêu tử của mảnh vũ trụ này, thế nhưng ta cũng nói thật một câu, ngươi ở trong cái đầm nước nho nhỏ này thì quả thực là không tệ, thế nhưng so sánh với người trẻ tuổi có tư chất ở dương gian thì ngươi lại so không nổi, không đáng để chúng ta thủ hạ lưu tình mà bồi dưỡng. Có lẽ những lời này rất khó nghe, thế nhưng đều là sự thực. Thiên Tôn để ta giữ lại loại âm gian tài năng cá biệt, đáng tiếc, ngươi không lọt nổi pháp nhãn của ta, khôn hồn thì để lại chí bảo, sau đó ngoan ngoãn lên đường.”
Đúng lúc này, thiếu nữ Hi cũng đuổi tới, nàng ta giang hai cánh tay, không chút sợ hãi nào mà ngăn cản!
“Tiểu công chúa của Chu gia!”
Có người kinh ngạc, ngay lập tức đã nhận ra thân phận của thiếu nữ Hi.
Thiếu nữ Hi đã mất tích thời gian dài, Chu gia của dương gian đều là những nhân vật khủng bố, từng treo giải thưởng trên trời để tìm kiếm tung tích của vị tiểu công chúa này.
Bất luận là Tu Hoành hay là Giang Chu, ngay cả lão hoàng thử lang kia cũng đều giật mình, lộ ra sắc mặt khác thường, đây là chuyện vui ngoài ý muốn a, nếu đưa nàng ta trở về thì chắc chắn sẽ có hậu tạ.