Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1957 - Chương 1957: Thiên Tôn Ra Tay (2)

Thánh Khư Chương 1957: Thiên Tôn ra tay (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Từ khi nhìn thấy tượng đá xuất hiện, lại đến tâm linh rung động khó hiểu, hết thảy đều là chuyện trong chốc lát.

Mà Sở Phong cũng không có chút do dự nào, đột nhiên lao xuống vực sâu, hắn biết, sinh linh này không thể đối phó được, dù là Yêu Yêu đi lên, cũng có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xoẹt!

Tượng đá đứng ở bên ngoài vực sâu, trong lúc đưa tay, bàn tay bằng đá như bầu trời, chỉ là nhẹ nhàng đè ép xuống vực sâu mà thôi, Sở Phong cũng cảm giác được một luồng gợn sóng kỳ dị.

Trong chớp nhoáng này, thời gian dường như đang quay ngược, chung quanh hư hư thực thực có mảnh vỡ thời gian lấp lánh.

Sở Phong phát hiện, chung quanh bản thân xán lạn, không còn u tối, bên trong vực sâu được xưng là không thể vận dụng quy tắc này, thế mà bị phá vỡ, có ánh sáng trật tự nhỏ xíu đang lan tràn, hắn bị giam cầm, như là lâm vào trong vũng bùn đáng sợ.

Trên thực tế, hắn vẫn đang hạ xuống, nhưng là tốc độ dần chậm lại, chậm rãi đứng im, sợ là đạo thân của Thiên Tôn cũng không dám và cũng không cách nào tìm tòi nghiên cứu chỗ sâu của vực sâu.

Thái Vũ Thiên Tôn dùng thủ đoạn cấp độ Chiếu Ánh có thể làm được một bước này, đã được xem như là nghịch thiên!

Phốc!

Bàn tay tượng đá cách hư không xa xôi vô tận nhẹ nhàng đè ép, trong nháy mắt nhục thân của Sở Phong tràn đầy vết rách, sau đó tan rã, nổ thành một đám sương máu.

Nếu không phải tại thời khắc mấu chốt này, vực sâu run rẩy, khiến cho thân thể tượng đá dừng lại, không tiếp tục phát lực thì hồn quang của Sở Phong cũng sẽ bị nghiền nát.

Nơi này là vực sâu, rất đặc thù, nếu như là một chỗ khác, đừng nói sương máu gì, ngay cả không gian chung quanh Sở Phong đều sẽ bị chôn vùi, hết thảy đều sẽ không còn tồn tại!

Một sợi sương mù màu xám trôi ra từ trong máu của Sở Phong, một sợi rất mỏng manh, mang theo khuôn mặt mơ hồ, điên cuồng ngăn cản lực lượng hủy diệt còn thừa lại của một chưởng kia.

Hồn quang của Sở Phong thấy rõ, kinh sợ mà sợ hãi, tượng đá kia chỉ vẻn vẹn đưa tay đè ép nhẹ nhàng ở bên trong vực sâu liền cơ hồ khiến hắn hình thần câu diệt, thật đáng sợ.

Đồng thời, hắn cũng phát sợ, một sợi sương mù xám mỏng manh kia là vật chất chẳng lành sao? Hắn trúng chiêu lúc nào cũng không biết.

Hay là nói, đây chính là sương mù xám mà hắn dính phải trong trăm năm ở dị vực?

Thế nhưng là, tại sao sợi sương mù xám mỏng manh này lại giúp hắn cắn nuốt năng lượng công kích có tính hủy diệt kia của tượng đá?

“Ông!”

Bàn tay của tượng đá ép xuống lần nữa, không nói một câu, chính là muốn đánh chết Sở Phong, trong mắt của lão ta lạnh lùng vô tình, căn bản cũng không có xem Sở Phong là đối thủ gì, giống như là đang thu hoạch cỏ dại ven đường.

Loại ý tứ này, biểu hiện vô tình không buồn không vui này, rất có phong cách trời đất nhẫn tâm xem vạn vật như chó rơm, bao quát chúng sinh, không có chút tình cảm nào.

Vốn dĩ Sở Phong đang cực lực gây dựng lại nhục thân, ngưng tụ sương máu, nhưng là bây giờ hắn nổ tung lần nữa, đồng thời hồn quang cũng đang bị nghiền nát.

Trong chớp mắt, ý chí tinh thần của hắn rạn nứt, mà giữa lưng trống rỗng, không có bất kỳ cảm giác gì.

Rốt cục, tượng đá phát hiện sau khi Sở Phong sụp đổ, chí bảo vô thượng còn sót lại là cái gì, lần đầu tiên động dung, trên mặt có biểu lộ, vận dụng huyền pháp, bèn muốn giam cầm hộp đá lại.

Nhưng mà, thân thể của lão ta hơi cứng, bên trong vực sâu có một loại tiếng nổ khó hiểu, khiến cho ngay cả lão ta cũng cảm thấy linh hồn rung động, có lực lượng thần bí đang dẫn dắt hộp đá kia!

Lão ta không thể lấy lên trong lần đầu tiên!

Cùng lúc đó, lão ta rút lui một bước, quanh thân đều là vô số phù văn, các loại trạng thái năng lượng vờn quanh chung quanh lão ta, giẫm lên hoa sen đại đạo màu vàng kim, lão ta thần thánh không một hạt bụi trần, giống như đứng sừng sững tại phía cuối cùng của vĩnh hằng, muôn đời bất hủ.

“Sở Phong chết!”

“Chết tiệt cũng là đại gia!”

Mí mắt bọn người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Hổ Đông Bắc, Chu Toàn muốn rách cả ra, bọn họ rõ ràng thấy được một phần cảnh tượng bên trong vực sâu.

Bởi vì toàn thân Thái Vũ Thiên Tôn phát sáng, trạng thái năng lượng chiếu rọi nơi đây đến xán lạn ngời ngời, khác biệt hoàn toàn với dĩ vãng.

Thiên nhãn có thể bắt được cảnh tượng nơi đó một cách chuẩn xác, rất nhiều người tận mắt thấy sương máu đáng sợ nổ tung.

Sở Phong chết rồi? Bị tượng đá dùng một chưởng ép đến nổ tung, mọi người đều chứng kiến, các tộc khiếp sợ đồng thời cảm giác được rét lạnh vô tận.

Ngay cả rất nhiều danh túc còn sống sót từ thời đại viễn cổ, trong năm tháng sin mệnh dài đằng đẵng ấy cũng chưa từng thấy sinh vật đáng sợ như tượng đá, trong lòng có một loại sợ hãi lớn lao.

“A...”

Rất nhiều người kêu to, lúc này lòng của những người có quan hệ tâm đầu ý hợp với Sở Phong như bị đao cắt, cảm thấy tâm thần kịch liệt đau nhức.

Bên trong Tinh Hải, sau khi tĩnh mịch qua đi là náo động, là sôi sùng sục, vô số tiếng ồn ào vang lên.

Cái này thực sự quá khiếp người, đại ma đầu Sở Phong được xưng là đánh không chết, hôm nay bị người ta ép nổ chỉ bằng cái lật tay, ngay cả thần hóa thân của đám người Giang Chu, Tu Hoành chạy đến, đều không thể làm gì hắn, nhưng bây giờ Sở Phong lại bị tuỳ tiện xoá bỏ.

Nhất là tượng đá này từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, im lặng mà đến, trực tiếp ra tay giết, càng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Đến bây giờ còn không có ai biết lão ta là ai, ra tay lãnh khốc, chấn nhiếp toàn bộ vũ trụ âm phủ!

“Thái Vũ Thiên Tôn!”

Biên giới vũ trụ, trong hỗn độn xuất hiện hai đạo đồng, miệng đều đang tụng tên thật, bọn họ tụng ra bốn chữ Thái Vũ Thiên Tôn, tựa như là Đạo Tộc miệng tụng Vô Lượng Thiên Tôn.

Giờ khắc này, khắp vũ trụ náo động, người đến là một vị Thiên Tôn? !

Ai có thể tin tưởng, ai dám tin tưởng?

Nhưng là, loại thủ đoạn này lại khiến bọn họ không thể không tin, ngoài Thiên Tôn giáng lâm, ai còn có thể có biểu hiện đáng sợ như vậy?

“Thiên Tôn đích thân tới, âm linh bị diệt sạch!”

Trong hai tên đạo đồng kia có một người đang mở miệng, rất là lạnh lùng kiêu ngạo, loại lời này làm cho mọi người kinh hãi đến mặt không có chút máu.

con mắt của bọn người Đại Hắc Ngưu sung huyết, đó chính là Thái Vũ Thiên Tôn, giết chết huynh đệ Sở Phong của bọn họ, khiến cho bọn họ khó mà khống chế cảm xúc, muốn giết đến hiện trường.

Bên trong vực sâu, ánh sáng trắng hiển hiện, nhục thân của Yêu Yêu thượng cổ từ dưới đáy vọt lên, quá nhanh, mái tóc rối tung, trên gương mặt tuyệt mỹ đầy sát cơ (1).

(1)Sát cơ: ý định giết người

Bình Luận (0)
Comment