Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đã cách nhiều năm, lần đầu tiên bộ thân thể này xuất hiện biểu lộ sinh động như thế, tay nàng xách thần kiếm ba thước, bắn như thiểm điện về phía Thái Vũ Thiên Tôn.
Yêu Yêu nhìn Thiên Tôn vung kiếm động thủ!
Yêu Yêu ra tay, nàng vốn đã chìm vào chỗ sâu vô tận trong vực sâu, nhưng bây giờ lại hóa thành một luồng sáng trắng vọt ra, tay cầm ba thước thanh phong, dám vung kiếm về hướng Thiên Tôn!
Mà hộp đá đang chìm xuống bên trong vực sâu, , mặt sau loang lổ vết máu, đỏ tươi thấy mà giật mình.
Thái Vũ Thiên Tôn không buồn không vui, hờ hững im ắng, sau khi lật tay nghiền nát Sở Phong, tâm tình lão ta không chút gợn sóng nào, trong mắt lão ta, vạn vật trong mảnh vũ trụ này, sâu kiến cũng vậy mà tinh cầu cũng vậy, không có gì khác biệt.
Có lẽ trong mắt lão ta, Sở Phong chính là một khối đá, một cây cỏ.
Mà bây giờ đối mặt với một kiếm kinh diễm của Yêu Yêu, lão ta vẫn như cũ không có chút gợn sóng nào, hờ hững nhìn tới, đưa tay đánh về phía trước.
Lão ta là tượng đá, vật tiên thiên, bị Thái Vũ Thiên Tôn đào ra từ trong hỗn độn, luyện thành một bộ đạo thân, cực kỳ kiên cố, va chạm một tiếng keng với kiếm khí đúc thành từ mẫu kim cũng không tổn hao gì, tia lửa tung tóe.
Yêu Yêu áo trắng phần phật, không hề dừng lại một chút nào, sau khi thần kiếm đâm vào bàn tay lão ta, mượn lực cả người xoay tròn bay lên, bay ngang qua bầu trời, trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của tượng đá, sau đó lao xuống với tốc độ cực cao, mũi kiếm đâm về phía đỉnh đầu của Thái Vũ Thiên Tôn.
Oanh!
Trên đỉnh đầu tượng đá đột ngột xuất hiện ba đóa hoa sen, trắng như tuyết, tách ra ba sợi khí, diễn hóa ra ba luồng kiếm khí, ầm vang xông lên không trung.
Đây là trật tự chi kiếm, lão ta tùy ý diễn hóa, tuỳ tiện trút xuống, ánh sáng sát phạt xuyên qua bầu trời vũ trụ, sáng như tuyết mà chói mắt.
Từ đại đạo chi khí hóa thành ánh kiếm tiên thiên, không gì so sánh nổi, một luồng ánh kiếm đánh trúng thần kiếm trong tay Yêu Yêu, hai luồng ánh kiếm khác đều đâm về phía nhục thân của Yêu Yêu.
Mạnh như Yêu Yêu cũng không thể tránh hết toàn bộ, đây là đại đạo chi kiếm, là do một vị Thiên Tôn bồi dưỡng ra, dù là áp chế đến Chiếu Ánh cảnh cũng đủ làm kinh hãi thế tục.
Phốc!
Một luồng kiếm khí trong đó xuyên qua đầu vai Yêu Yêu, máu văng khắp nơi, váy dài màu tuyết trắng kia vốn là đệ nhất chiến y phòng ngự của ngày xưa, kết quả hiện tại cũng bị chém rách, đạo kiếm tuyệt thế sắc bén vô song.
“Công chúa!”
Khắp vũ trụ, một số người run sợ, kêu lên sợ hãi.
“Công chúa Yêu Yêu, đừng thua a!”
Trong lòng mọi người hiển hiện vẻ lo lắng, Yêu Yêu mà trước kia từng rất kinh diễm (1) bây giờ mới giao thủ một cái liền bị thương, khiến cho người ta lo lắng.
(1)Kinh diễm: rực rỡ, tươi đẹp.
Hưu!
Áo trắng của Yêu Yêu nhuốm máu,
Bay vút lên trời, đứng cách xa hơn mười dặm.
Tượng đá hờ hững, bước lên phía trước, chung quanh đều là trạng thái năng lượng, các loại dị tượng xuất hiện, mang theo hơi thở mạnh mẽ, khiến cho vùng hư không này vang lên ầm ầm, đang run rẩy.
Chỉ trong một bước lão ta đã đến, điểm ra một chỉ, một luồng ánh sáng tím bắn ra, trong chớp mắt hiện lên ở phương xa, oanh một tiếng hóa thành mây tía che đậy tinh không.
Tiến hóa giả trên thế gian phải sợ hãi giật mình, tùy ý một chỉ chính là Tử Khí Đông Lai - bầu không khí tường hòa ngập tràn điềm lành, khiến cho người ta động dung, thần sắc không thể không đông cứng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Yêu Yêu đang vung kiếm, nhìn như động tác không nhanh, nhưng lại khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, hồn quang cũng cộng minh và rung động, phía trước và sau người nàng cùng dâng lên hàng ngàn hàng chục ngàn chuôi kiếm, mỗi một chuôi đều đâm rách bầu trời, vô cùng to lớn, giống như cây cột chống trời, đáng sợ mười phần, lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.
Thương thương thương!
Khi ba thước thanh phong trong tay nàng chém về phía trước, hàng ngàn hàng chục ngàn chuôi kiếm lớn ở gần nàng cũng cùng nhau bổ về phía trước, hư không bị chém ra, sụp đổ.
Oanh!
Mây tía cuồn cuộn kéo đến kia không che đậy được hư không, bị chém ra, ký hiệu trật tự bùng nổ kịch liệt, hoa văn quy tắc nở rộ không ngừng, cực kỳ loá mắt.
Trong chốc lát, kiếm khí như cầu vồng, khuấy động ngang dọc, chiếu sáng toàn bộ vực sâu, như đại đạo chi hoa nở rộ không ngừng trên vùng đất này, Yêu Yêu bổ ra trọn vẹn một trăm ngàn kiếm!
mỗi một luồng ánh kiếm này đều liên quan đến trật tự chi quang, hoa văn pháp tắc, Chiếu Ánh Chư Thiên, đều đáng sợ vô biên, xuyên thủng tinh không, lực sát thương vô biên!
Trong lúc nhất thời, khu vực gần tượng đá tung tóe tia lửa, bàn tay của lão ta không ngừng đánh ra, các loại chùm sáng đang kịch liệt vỡ ra, ở nơi đó đốt cháy, phù văn cũng nổ.
Điều này thực sự là kinh hãi thế tục, lại có người có thể chém giết với một vị Thiên Tôn đến bước đường này.
Dù cho Thái Vũ áp chế cảnh giới của bản thân, chỉ là cấp Chiếu Ánh, nhưng là trải qua năm tháng xa xưa, hơn nữa lại có thể trở thành thuỷ tổ của một giáo, đương nhiên là kinh khủng vô biên, chấn động cổ kim.
Nhưng mà, bây giờ lão ta bị chống lại, giao thủ kịch liệt với người khác.
Xoẹt!
Đến cuối cùng, Yêu Yêu vận dụng một kiếm vô cùng kinh diễm, kiếm khí mở ra hư không, sóng năng lượng lớn trắng xoá hình thành một cái chuông lớn, đặt Thái Vũ Thiên Tôn ở phía dưới.
Dùng kiếm như thần, phù văn biến hóa ra ánh kiếm, trở thành đại đạo chi chuông, trấn áp tượng đá!
Tượng đá đấm ra một quyền lãnh khốc vô tình, một tiếng loảng xoảng, kết quả là đánh xuyên qua chuông lớn ngưng tụ từ phù văn kiếm đạo này.
Chỉ có điều trong tích tắc khi chuông lớn tan rã, kiếm ý vô tận nở rộ, xoắn giết lão không ngừng.
Âm vang rung động, tiếng kiếm reo tranh tranh động trời!
Nếu là một người khác, cho dù là cao thủ cấp Chiếu Ánh đỉnh phong bị kiếm ý vô tận hình thành sau khi chuông lớn nổ tung bao phủ, cũng phải máu tươi nhuộm tinh không.
Đây là một loại đòn sát thủ!
Tượng đá vẫn như cũ không có việc gì!
Vô số ánh kiếm bắn ra sau khi chuông lớn tan rã, liên miên thành đám, toàn bộ chém lên trên người lão ta, đáng tiếc chỉ có thể để lại một chút dấu vết mờ mờ ở trên người lão, căn bản không chém được thân thể bằng đá của lão ta.
Vật tiên thiên không phải chỉ là hư danh, kiên cố bất hủ!
Đây là tư chất của tiên thiên, không đánh lại lão ta, con ngươi lão ta lạnh lùng, nhìn vào khiến người ta sợ hãi.