Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1962 - Chương 1962: Sống Lại (3)

Thánh Khư Chương 1962: Sống lại (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ầm!

Thái Vũ đứng bên ngoài Đại Uyên, vươn một bàn tay, xuyên thủng hư không, mở ra trùng động.

Sâu trong vũ trụ vô tận xa xôi, hư không nứt ra, sau đó mọi người trên một hành tinh sinh mệnh run sợ, ầm một tiếng, nơi đó hóa thành mảnh đất chết.

Cả một hành tinh bị hủy diệt, ngưng tụ ra năng lượng sinh mệnh tràn trể, bị một bàn tay to trên bầu trời nắm lấy, nhanh chóng hấp thu.

Ngay sau đó, bàn tay to này lại xuất hiện ở một tinh không khác, lại một hành tinh khác bị tan rã, năng lượng sinh mệnh vô tận tràn đầy bị cắn nuốt.

Cảnh tượng này khiến vũ trụ Âm Phủ khiếp sợ.

Ngay trong nháy mắt, Thái Vũ Thiên Tôn liên tục tiêu diệt sáu hành tinh sinh mệnh, trên mỗi hành tinh có mấy trăm triệu thể sinh mệnh cấp cao, chẳng hạn như Nhân tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc,…

Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng được, hai nghìn triệu dân cư chết oan uổng, biến mất trong chớp mắt.

Mà ở Đại Uyên, pho thạch thai kia ngày càng trơn bóng, chút huyết khí mất đi trước đây đã được bổ sung.

Tuy thế lão ta còn chưa hấp thu đủ, vẫn tiếp tục ra tay, nhưng Yêu Yêu hành động, không cho phép lão ta hành động tùy tiện, xông vào Đại Uyên, lại quyết chiến với lão ta.

Trên thực tế, khi Thái Vũ Thiên Tôn phá hủy các hành tinh, không vui không buồn, tâm trạng không có chút thay đổi.

Trong mắt lão ta, cho dù là Sở Phong cũng được, hay mấy trăm triệu sinh linh trên một hành tinh sinh mệnh cũng thế, cũng chẳng khác gì nhau, đều là kẻ phàm trần.

Loại trạng thái này của lão ta giống với Thái Thượng Vong Tình trong sách xưa ghi lại, nhìn xuống dân đen, coi thường tất cả, nhưng đồng thời cũng nhìn xuống, giống như đang mang hình người hành tẩu trong thế gian.

Loại siêu nhiên này, loại lạnh lùng này, khiến cho đám người Yêu Yêu, Hoàng Ngưu không tiếp nhận được.

"Cái gì mà Thiên Tôn, thật sự nghĩ mình đã thoát ra khỏi vũ trụ, nhìn xuống tất cả mọi thứ trong lồng mắt, đm ông nội ngươi!"

Trong vũ trụ, rất nhiều người tức giận, đám người Đại Hắc Ngưu lại càng giận không thể nguôi, loại tư thái bình tĩnh giết người không buồn không vui của Thái Vũ Thiên Tôn khiến cho bọn họ không chịu được.

"Lấy Thạch Hạp đến đây!"

Thái Vũ Thiên Tôn mở miệng, không còn nắm tinh cầu nào nữa, mà đứng ở nơi đó, một bàn tay đặt trên Mẫu Kim Kiếm Phong trong tay Yêu Yêu, ung dung bình tĩnh.

Không biết đã qua bao lâu, sâu trong Đại Uyên, bên trong Thạch Hạp dao động, khẽ run lên, tẩ nhiều mảnh sáng nhỏ đang ngưng tụ, đó là hồn quang của Sở Phong, hắn vẫn chưa chết!

Khi hắn bị Thái Vũ đánh vỡ, tiếng chuông trong Thạch Hạp vang lên không ngừng, dẫn dắt hồn quang của hắn theo kẽ hở đi vào trong Thạch Hạp. Hắn đã được cứu.

Không gian bên trong Thạch Hạp không chỉ có thi thể Tần Lạc Âm, còn có một vài vật quan trọng, ví dụ như ba hạt giống, Kim Cương Trác…, Sở Phong được Hồn Chung dẫn vào!

Hắn sống lại, mờ mịt, hồn quang hội tụ vào một chỗ, khôi phục bằng phương pháp hô hấp, dần dần sáng lên, mà máu dính ở bên trên Thạch Hạp cũng được tụ lại đưa vào trong.

Thân thể hắn không thể khôi phục trong thời gian ngắn, hiện tại toàn thân một mảnh đỏ thẫm, máu và hỗn quang ngưng kết cùng nhau, cuối cùng cũng có ý thức.

Hắn xuất hiện bên ngoài Thạch Hạp, nâng Thạch Hạp, định ở trong Đại Uyên tối tăm.

Hắn đã thanh tỉnh, tuy chỉ là thân thể ngưng kết bởi máu và linh hồn, nhưng vẫn còn phù văn hỏa nhãn kim tinh hiện lên, thấy được cảnh tượng bên trên Đại Uyên.

Yêu Yêu và thạch thai đang đại chiến, vô cùng kịch liệt, thi thoảng xuất hiện huyết quang.

Tình huống của Yêu Yêu không ổn, mặc dù đã chém từng vết từng vết máu trên thạch thai, nhưng bản thân lại bị thương quá nặng, có lần bị chưởng ấn làm nổ thân thể, máu nhiễm tinh không.

Yêu Yêu quay về! Hắn rất muốn hét lên, nhưng hắn đã rất yếu, không thể truyền âm ra ngoài.

Sau đó, trong lòng hắn chấn động, hắn nhìn thấy Thái Vũ Thiên Tôn một tay che trời, xuyên thủng hư không, mở trùng động, bắt đám người Hoàng Ngưu, Chu Toàn, Hồ Đông Bắc đến đây!

"Rống!"

Đám người Đại Hắc Ngưu rống giận, đang ở trong Yêu Tổ Chi Đỉnh, khống chế vũ khí này, nổ về phía Thái Vũ.

Thái Vũ Thiên Tôn lạnh lùng nhìn, nhẹ nhàng búng ngón tay, cho dù Yêu Tổ Chi Đỉnh đã tận lực né tránh ra ngoài, vẫn bị chùm tia sáng sượt qua, đại yêu trong đỉnh bị va chạm mạnh mẽ, chấn động đến chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.

Cùng lúc đó, trong lòng Thái Vũ Thiên Tôn có chút cảm khái, nhìn xuống Đại Uyên, đồng tử màu vàng của lão ta sáng lên, nhìn thẳng xuống máu và hồn quang của Sở Phong trong Thạch Hạp.

"Sở Phong, chưa chết." Lão ta nhẹ giọng nói.

Chuyện này khiến cho Yêu Yêu chấn động, sau đó cũng cảm ứng được tình hình bên trong Đại Uyên.

Đám người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Chu Toàn còn kinh ngạc hơn, nhưng rất nhanh trong lòng đã nặng trĩu, tuy Sở Phong chưa chết, nhưng Thái Vũ Thiên Tôn cũng còn sống, ai có thể giết lão ta?

"Nghe nói có một con ngao hiên ngang chịu chết, có phần khiến cho người ta thưởng thức. Hiện tại, ta cũng muốn xem các dao động cảm xúc của sinh vật Âm Phủ, hiểu được dao động linh hồn của các ngươi. Lúc này, ai dám đứng ra, chết thay Yêu Yêu và Sở Phong? Dám làm thế, ta lấy danh Thiên Tôn tha tội cho Yêu Yêu và Sở Phong, đảm bảo bọn họ không chết."

Thái Vũ Thiên Tôn lại mở miệng ra nói những lời như vậy, biểu hiện hoàn toàn khác so với trước đó của lão ta.

"Mạng của ta, sao cần ngươi tha!" Yêu Yêu quát lên, cho dù chiến y đã nhiễm máu, vẫn chiến đấu, không chút khuất phục, ý chí chiến đấu sục sôi, mạnh mẽ chiến đấu.

Nhưng cho dù là Sở Phong, hay là đám người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu đều nhìn ra, Yêu Yêu rốt cục vẫn dừng ở thế hạ phong, có thể sẽ phải chịu thất bại đầu tiên trong đời, chết tại nơi này.

Không phải nàng không đủ mạnh, mà Thái Vũ Thiên Tôn sử dụng nhiều thủ đoạn vượt qua cấp Ánh Chiếu, đó là cảm ngộ phía trên Thần, tuy chưa kích hoạt năng lượng vượt quá giới hạn của của vũ trụ này, nhưng như thế cũng đủ để có thể giết chết Yêu Yêu.

Cho dù Thái Vũ dùng thủ đoạn cấp Ánh Chiếu quyết đấu, Yêu Yêu cũng không phải là đối thủ, có thể không giết được lão ta, huống chi hiện tại Thái Vũ không còn dè dặt, thật sự dùng thủ đoạn.

Cảnh giới cách quá xa, sự lĩnh ngộ không thể nào so sánh được, cái rãnh trời sâu thẳm này không thể nào vượt qua.

Dù Yêu Yêu khiến cả thế gian kinh ngạc, cũng không thể thật sự giết chết một vị Thiên Tôn, cảnh giới kém nhiều như vậy, từ xưa đến nay, cũng không một ai có thể làm được!

Đám người Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu kêu lên sợ hãi, trên người Yêu Yêu không ngừng nở rộ huyết hoa, khiến cho bọn họ không nhịn được nữa.

Đồng thời, Sở Phong cũng hướng về phía trên, gầm lên một cách yếu ớt, vô cùng lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment