Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ta nguyện chết thay huynh đệ Sở Phong của ta và Yêu Yêu công chúa, thỏa mãn sở thích biến thái chết tiệt này của Thiên Tôn ngươi." Đại Hắc Ngưu hét lên, lao ra khỏi Yêu Tổ Chi Đỉnh.
"Ta cũng không sợ!" Hoàng Ngưu đứng ra.
"Hổ gia ta sợ chết sao? Chưa bao giờ sợ!" Đám người Hổ Đông Bắc trước sau bước đến.
"Lư gia ta… cũng muốn cứng rắn một lần!" Ngay cả lão Lư nhu nhược nhất cũng đứng dậy.
Thái Vũ Thiên Tôn cũng không thèm nhìn, nhẹ nhàng gõ vài cái, trong đám người này có vài vị đại yêu nổ tung!
"Ta @#¥ Thái Vũ!" Sở Phong rùng mình, không có thân thể, nhưng vẫn cảm giác được cảm giác run sợ sâu trong cơ thể, không thể kiềm chế, cảm giác bản thân sắp nổ tung.
"Đây cũng coi như Âm Phủ chân chính sao, từ nay về sau sẽ bị san phẳng, luyện thành một kiện bí bảo không gian." Thái Vũ Thiên Tôn bình thản mở miệng, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, không có cách nào chống cự.
Khi thạch thai nói những lời này, giọng nói bình thản, không chút gợn sóng.
Mấy đám sương máu phiêu tán cách đó không xa là mấy vị đại yêu , tất cả đều bị lão ta một ngón tay giết chết!
Đúng lúc này, Thái Vũ lại dùng một ngón tay ấn vào Thanh Phong ba thước trong tay Yêu Yêu, ngay cả thần kiếm đúc từ Mẫu Kim cũng không thể tránh khỏi việc bị ngón tay đá của lão ta chém đứt.
Lão ta bình thản và lạnh lùng, xa cách như kẻ ở trên nhìn xuống tất cả, khiến người ta phẫn nộ nhưng lại bất lực.
Dưới Đại Uyên, Sở Phong gào thét, sương máu khắp người kích động, lòng đầy căm phẫn, rất muốn giết chết Thái Vũ!
Lão Lạt Ma đã chết, Kim Sí Đại Bằng Vương bị giết, lão Hắc Hùng Vương bị đánh chết, còn cả Sơn Quy núi Không Đồng cũng bị một ngón tay xuyên chết, nơi này ngập đầy máu, vài hồn quang suy yếu có thể tan biến bất cứ lúc nào.
"Xích!"
Trong đôi mắt xinh đẹp linh động của Yêu Yêu, nàng không nản lòng, mang theo lửa giận, niềm tin không lung lay vào chính mình, lại thúc giục kiếm quang rực rỡ xuyên trời, chém về phía trước.
Đám người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Chu Toàn còn sống, nhưng tất cả đều nắm chặt tay, thân thể run rẩy. Đây không phải do sợ hãi, mà là phẫn nộ và có cả bi thương.
Một Mã Vương đầu trọc bóng loáng thân cao một trượng, vị đại hán thô kệch này khóc. Khi Tây Lâm tộc, Thiên Thần tộc… tấn công Đông Hải Bất Diệt Sơn để đuổi giết bọn họ, hắn ta đã mất đi nữ nhi, hiện tại hắn lại mất đi sư phụ lão Lạt Ma.
"Có kiếp sau không, liệu còn có kiếp sau không? Các huynh đệ, một đường bảo trọng!" Hổ Đông Bắc đầy xúc động, nhìn đám người Kim Sí Đại Bàng Vương và Sơn Quy chết đi, mắt hổ ẩn lệ.
Trong sương máu, hồn quang yếu ớt của mấy người kia đang tan rã, sắp không thể nhìn thấy được, hình thần câu diệt.
Hoàng Ngưu nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Yêu Tổ Chi Đỉnh xin hãy che chở cho bọn họ, giữ cho hồn quang cuối cùng của bọn họ, cả đời này tử biệt sắp đến, ta vẫn còn muốn nhìn thấy mấy người bọn họ ở kiếp sau.
Từ khi trái đất hồi phục đến nay, bọn họ đã đi chung một đường, đại yêu núi Côn Lôn vẫn luôn bên cạnh nhau, đã trở thành người thân của nhau, người nhà của nhau, cùng sống cùng chết.
Đột nhiên mất đi mấy người như vậy, trong lòng mọi người đều rất khó chịu, sống mũi cay cay, hai mắt nhòe đi.
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu đỏ bừng, hắn ta nghĩ đến những tiến hóa giả phía đông tây từng quyết đấu ở dưới chân núi Côn Lôn, lão Sơn Quy, Kim Sí Bằng Vương phát uy, từng cùng nhau truy đuổi kẻ thù.
Yêu Tổ Chi Đỉnh tỏa ra ánh sáng, đang định di chuyển, kết quả thạch thai lại ra tay. Một ngón tay chỉ đến, một tiếng nổ vang lên. Dù cho Yêu Tổ Chi Đỉnh đã bùng lên những phù văn chói mắt, cũng bị đánh bay ngược ra ngoài, cũng xuất hiện các vết nứt, không thể ngăn cản một cái chỉ tay của Thái Vũ.
"Ta đã ra tay, ai có thể ngăn cản được?" Lão ta mở miệng nói.
Sau đó, lão ta lại nhẹ nhàng chỉ một ngón tay, phanh một tiếng, Mã Vương đầu trọc hóa thành một đám sương máu, lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Đại Hắc Ngưu thở hổn hển, đôi mắt to đỏ ngầu, rống lên: "Mẹ kiếp ông nội ngươi Thái Vũ Thiên Tôn! Nói lời không giữ lời, các huynh đệ ta đã đứng ra, cam nguyện chết thay, đã bị ngươi giết, vì sao vẫn không dừng tay?!"
Đám người Hoàng Ngưu, Hổ Đông Bắc, lão Tông Sư Ngô Khởi Phong, Chu Toàn đều không thể nén giận, đây là hình ảnh khiến cho người ta phẫn nộ, từng người một vào sinh ra tử bên cạnh bị giết chết, khiến lòng người đau đớn.
"Ta nói ta mạng cho Yêu Yêu và Sở Phong, chứ không nói tha thứ cho các ngươi, từ xưa đến nay, có mấy người dám bất kính, nói lời vô lễ với ta."
Phanh!
Một ngón tay lão ta lại chỉ ra, Đại Hắc Ngưu lập tức tan rã, không còn tồn tại dạng hình người, sừng trâu thô ráp kia đứt ra thành từng khúc, thân thể cao lớn kia lập tức đổ xuống, hắn ta ngã sấp xuống trở thành vũng máu xương.
"Đại lão hắc!"
"Ngưu ca!"
Bên cạnh, đám người Hổ Đông Bắc, lão Lư, Hoàng Ngưu lớn tiếng gọi, tất cả đều lệ nóng quanh tròng, trong đám đại yêu nhân duyên của Đại Hắc Ngưu tốt nhất, ai cũng có thể chơi cùng.
Ngày thường hắn ta thô kệch, thậm chí có đôi khi giống một lão lưu manh, nhưng thật ra cực kỳ nhiệt tình, ai gặp chuyện cũng sẽ giúp đỡ.
Kết quả, hắn ta cứ như vậy chết đi, chỉ vì ra mặt thay huynh đệ mình, cảm giác khó chịu mở miệng, cuối cùng bị Thái Vũ một chỉ tay giết chết.
Yêu Yêu điên cuồng tấn công, nhưng cũng không thể ngăn cản thảm kịch này xảy ra, sương máu Đại Hắc Ngưu đang phiêu tán.
"A…"
Bên dưới Đại Uyên, Sở Phong gào thét, tim đau như bị dao cắt, cực kỳ đau đớn, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia, hắn thật sự không thể chịu được.
Đồng thời, hắn biết, đối phương làm như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất, thật ra muốn hắn đi lên, dâng Thạch Hạp kia, tuy không trực tiếp nói ra, nhưng nhất định là có ý đấy.
Cái gì mà chết thay, cái gì mà không giết hắn với Yêu Yêu, đều là tìm cớ, Thái Vũ khát cầu Thạch Hạp thần bí cổ xưa, thô ráp trong tay hắn.
Bên ngoài Đại Uyên, Thái Vũ rất bình tĩnh, không chút dao động.
"Thái Vũ, ngươi dừng tay cho ta!" Sở Phong giận giữ hét lên, bởi vì hắn nhìn thấy Thái Vũ một tay động thủ với Yêu Yêu, một tay kia lại nâng lên.
Ầm!
Yêu Tổ Chi Đỉnh di chuyển, nuốt chửng đất trời, muốn thu đám người Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Hổ Đông Bắc vào, kết quả bị đánh một đòn rất mạnh.
Một tiếng nổ, nó bị đánh văng, trên thân xuất hiện thêm nhiều vết nứt, vách đỉnh gần như bị xuyên thủng.
Sau đó, Thái Vũ nâng tay, xích một tiếng đánh chết lão Tông Sư Ngô Khởi Phong, khiến cho lão hóa thành một vũng máu, lão Tông Sư cứ thế mất mạng.