Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1964 - Chương 1964: Ác Thần Và Sâu Kiến (2)

Thánh Khư Chương 1964: Ác thần và sâu kiến (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Tiền bối!" Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong… đều hét lên.

"Ta X ngươi mẹ nó Thái Vũ, ngươi có nghe thấy không, dừng tay lại cho ta!" Khóe mắt Sở Phong nứt ra.

Đồng thời, hắn lập tức ném Thạch Hạp vào sâu trong Đại Uyên, uy hiếp Thái Vũ, trái tim hắn đang rỉ máu, nhìn thấy hắn chưa kịp vùng dậy thì lão Tông Sư từng có ơn lớn với hắn đã chết như vậy, vô cùng khó chịu.

"Ta chưa bao giờ sợ uy hiếp." Thạch thai bình tĩnh mở miêng, lại một ngón tay chỉ ra, như đáp lại Sở Phong, phịch một tiếng, khiến cho Hổ Đông Bắc mất mạng.

"Hổ ca!" Sở Phong cảm giác chính mình sắp nổ tung, đều là huynh đệ hoạn nạn có nhau, từng trải qua những năm tháng gian nan nhất, cứ như vậy chết đi.

Hổ Đông Bắc vốn không có chính kiến, cũng không có lập trường, sau này lại trở thành bằng hữu sinh tử với hắn, cùng nhau chiến đấu trong đại chiến ở núi Long Hổ, cảnh cũ năm xưa vẫn còn trước mắt, nhưng hắn ta cứ như vậy chết đi.

"Các ngươi không sợ chết sao?" Thạch thai mở miệng, mỉm cười, lại nâng tay lên, sẵn sàng giết chết người tiếp theo bất cứ lúc nào.

Yêu Yêu điên cuồng tấn công, vận chuyển phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, thân thể nàng vốn đã chịu trọng thương, nhưng hiện tại năng lượng tăng vọt, liều mạng quyết đấu với Thái Vũ, ngăn cản bước hành động tiếp theo của lão ta.

"Sợ ngươi cái lông, nhi a nhi a, ngươi đúng là cháu trai ta, mẹ nhà ngươi, cháu trai Thái Vũ, ông nội ngươi Lư gia cả đời này vẫn luôn sợ chết, bị các huynh đệ đặt cho danh xưng đồ nhu nhược, nhưng hiện tại Lư gia ta đứng ra, ngươi đến đây, ông nội ngươi ở đây, sợ cháu trai ngươi cái lông! Ta #¥%*. . .

Lão Lư chửi ầm lên, cảm xúc kích động, lúc này đây hắn ta rất cứng rắn, không chịu lùi bước, thống khoái làm sao chửi rủa thế nào, mắng đến mười tám đời tổ tông Thái Vũ Thiên Tôn.

Hắn ta có mối quan hệ tốt nhất với Đại Hắc Ngưu và Hổ Đông Bắc, nhìn thấy bọn họ lần lượt chết đi, bị tiêu diệt một cách tàn nhẫn, lồng ngực hắn ta như nghẹt thở, nhịn không được thét lên một tiếng dài, phải trút ra, phải rống lên, căn bản không sợ chết.

"Ầm!"

Thái Vũ Thiên Tôn nâng tay, lão Lư mất mạng, trên trán xuất hiện một lỗ máu, sau đó từng tấc trên thân thể nổ tung!

"Lão Lư!" Đám người Sở Phong, Hoàng Ngưu, Chu Toàn hét lên.

Thạch thai bình tĩnh nói: "Còn ai không sợ chết sao? Ta muốn thấy tình nghĩa huynh đệ đậm sâu giữa các ngươi, nếu ai cúi đầu, ta hứa giữ lại mạng của hắn."

Âu Dương Phong lớn tiếng chửi, trực tiếp nhảy ra nói: "Âu Dương Phong Đạo Tổ gia gia ở đây, sợ ngươi cái lông, ngươi quỳ xuống cầu xin ta cũng sẽ không cúi đầu liếc mắt nhìn ngươi một cái, cái tảng đá tàn phế mặt than nhà ngươi!"

"Nếu có kiếp sau, ta thề, ta phải giết ngươi để báo thù cho tất cả huynh đệ của ta!" Hoàng Ngưu tức giận, lấy giọng nói non nớt của nó ra thề.

Sau đó, Long Nữ, Chu Toàn và vài vị đại yêu còn lại cũng đứng ra, đối mặt với Thái Vũ Thiên Tôn, không cúi đầu, không khuất phục, trừng mắt nhìn lão ta!

"Thái Vũ, ngươi dừng tay lại cho ta, ta đưa Thạch Hạp cho ngươi, nếu không ta sẽ ném xuống Đại Uyên!" Sở Phong gầm lên, hắn khó có thể chấp nhận kết quả trước mắt, từng vị huynh đệ chết đi, không thể chịu nổi.

Trước kia, cho dù hắn đã sớm dự đoán, đoán được bản thân và một vài huynh đệ sẽ chết, cũng không muốn phải cúi đầu, nhưng hiện tại, nhìn thấy bọn họ hóa thành máu xương như vậy, hắn không kiên trì được, trong lòng đau thương.

Thái Vũ Thiên Tôn đứng sừng sững nói đó, va chạm với kiếm phong của Yêu Yêu, dùng sinh mệnh cổ thụ trấn áp phía trước, đồng thời mở miệng nói:

"Hiếm khi không thấy một mặt xấu xí của lòng người, ta cuối cùng đang tự hỏi năm đó vì sao đạo lữ của ta không gặp được âm linh có lòng tốt."

Vẻ mặt lão ta thản nhiên, giống như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình.

Tất cả mọi người dương gian đều biết, Thái Vũ Thiên Tôn hận âm linh, người đời ai cũng biết, bởi vì thời trẻ, đạo lữ của lão ta bị âm linh giết chết.

"Ánh mắt các ngươi đang chứa đầy sự căm hận vô hạn, thù địch với ta?" Lão ta liếc mắt nhìn đám đông một cái.

"Bản thân ngươi là một Thiên Tôn, vô địch thiên hạ, sẽ cảm thấy thành công khi xuống tay với bọn ta sao? Thế mà cũng được coi là nhân vật thủy tổ!" Long Nữ bi thương nói.

"Ta giết các ngươi là chuyện hiển nhiên." Thái Vũ bình thản đáp lại.

Điều này khiến cho tất cả mọi người phẫn nộ, đồng thời cảm thấy nhục nhã. Thạch thai nhìn xuống bọn họ, sau đó ra tay giết chết, còn nói đấy là chuyện hiển nhiên, thật sự rất quá đáng.

"Có lẽ trong mắt các ngươi, ta ỷ mạnh hiếp yếu, độc ác tàn nhẫn, nhưng chút chuyện này với ta mà nói chẳng sao cả, ta chỉ làm theo trái tim mình, đạo pháp tự nhiên." Vẻ mặt Thái Vũ Thiên Tôn bình tĩnh.

Lão ta chẳng hề bận tâm, lại nói: "Các ngươi đã bao giờ thấy ác thần tàn sát chín tầng mây sẽ cúi đầu xuống nhìn đám giòi bọ trên mặt đất chưa? Vị trí khác nhau, cấp bậc khác nhau, ngay cả lòng trắc ẩn cũng khó có thể sinh ra. Giống như các ngươi, bình thường đi đường đều có thể sẽ vô tình giẫm chết con kiến, các ngươi có cảm thấy áy náy không? Không."

Vừa nói, lão ta lại nâng tay đập ầm một tiếng, liên tiếp xuyên thủng Âu Dương Phong và Chu Toàn, chấm dứt sinh mệnh của bọn họ.

Xích!

Sau đó, một ngón tay của lão ta chỉ ra, Long Nữ hương tiêu ngọc vẫn, từ nay về sau thế gian không còn nhìn thấy nàng.

"Ngươi vẫn không chịu dừng tay lại cho ta sao!" Sở Phong rống lên, nếu vẫn còn máu thịt, hắn đã sớm bật khóc, từng người trong những cố nhân đều đã chết.

Những tháng ngày bên cạnh nhau, vẫn luôn có tiếng cười vui, nếu về sau không còn bọn họ, cho dù hôm nay hắn có thể sống sót thì còn ý nghĩa gì? Nghĩ để bản thân về sau cô đơn trôi dạt trong vũ trụ, cả đời Sở Phong cũng sẽ không vui vẻ, suy nghĩ đến từng giọng nói, từng nụ cười, trong lòng hắn bế tắc, khó chịu đến đớn đau.

Hồn quang Sở Phong đang run rẩy, sắp ném Thạch Hạp xuống dưới Đại Uyên.

Nhưng Hoàng Ngưu còn sống, đang khóc bi thương ở nơi đó, Sở Phong lại nhịn xuống.

Thái Vũ mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều còn một chút hồn quang chưa tan biến, ta là Thiên Tôn, có thủ đoạn thông thiên làm cho bọn họ sống lại, ngươi lựa chọn thế nào?”

Phịch một tiếng, Hoàng Ngưu cũng bị lão ta chỉ chết, trở thành một đám sương máu.

Sở Phong nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đang run rẩy, hắn hận chính mình vì sao không đủ mạnh, hắn thét gào, trên hồn quang nhỏ xuống một giọt máu, giống như huyết lệ, hắn khó chịu, hắn bi thương đến tận cùng.

"Ngươi khiến cho bọn họ sống lại, dù có muôn vàn gian khổ, đau đớn vô tận, ngươi cứ nhắm vào ta!" Sở Phong khàn giọng nói, hắn đứng không vững, đang lung lay, hồn quang chập chờn bất định.

Bình Luận (0)
Comment