Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Những huynh đệ kia đã chết, hơn nữa bởi vì nghe thấy lựa chọn có thể để hắn sống sót mà nguyện chết thay hắn.
Đầu Sở Phong như muốn vỡ tung, giận dữ và bi thương đang bùng cháy, hắn không thế chấp nhận kết cụ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, hồn quang đang rỉ máu.
Yêu Yêu liều mạng, bản thân không thể chống đỡ được nữa, nhưng vẫn vung kiếm bước đi, tung hoành trong hư không vũ trụ, liều mạng với Thái Vũ.
Nàng luôn xa cách, trống rỗng, nhưng hiện tại đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, trên mặt không ngừng rơi lệ.
"Phanh!"
Thái Vũ xuyên thủng hư không, mở ra trùng động, vươn bàn tay to ra tìm kiếm, tiến vào một tinh vực, không chớp mắt trực tiếp giam cầm hai người trên một hành tinh nhỏ đến, ném trước Đại Uyên.
Đây là cha mẹ của Sở Phong!
Về phần những người bên cạnh Sở Phong đang ở đâu, sớm đã bị lão Hoàng Thử Lang và một vị thần sư khác suy diễn ra, bẩm báo lên.
Hiện tại Thái Vũ đã bắt đầu xuống tay với hai người này.
"Cha, mẹ!"
Sở Phong nhìn thấy phụ thân, mẫu thân mình, nhịn không được run rẩy, căm tức nhìn Thái Vũ.
Ầm!
Thái Vũ không nói gì, trực tiếp chấn động nhẹ, Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh nháy mắt hóa thành sương máu.
Sở Phong giống như một con dã thú bị thương, ngửa mặt lên trời gào rú, ngay cả cha mẹ của mình cũng đã chết, bị tiêu diệt như vậy, hắn cảm giác bản thân sắp nổ tung dưới Đại Uyên.
Vào phút giây cuối cùng, hắn nhìn thấy cha mẹ trước khi chết đang mở miệng muốn nói điều gì đó.
Nhìn khẩu hình kia, là muốn hắn sống sót thật tốt, khoảnh khắc cuối cùng, hai người bọn họ vẫn còn quan tâm, vẫn còn lo lắng cho hắn như vậy.
Cực kỳ tuyệt vọng, Sở Phong ngửa mặt lên trời rống lên, sau đó quỳ gối tại chỗ, cả người đang run rẩy.
"Hiện tại không còn nhiều thời gian, qua một lúc nữa cho dù là ta cũng không cách nào giữ lại một chút hồn quang cuối cùng của bọn họ." Thái Vũ mở miệng.
Sở Phong cảm thấy nhục nhã, đối phương không nhắc một chữ về Thạch Hạp, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, muốn hắn cung kính dâng lên.
Lúc này, hắn đang cười, cũng đang khóc, trong hồn quang và máu hắn ngưng kết với chảy đang chảy xuống một giọt lệ, đỏ tươi như máu, sự hèn mọn của hắn đã là gì? Chỉ cần những người đó có thể sống lại, hắn nguyện ý trả giá tất cả.
Sở Phong mất hết can đảm, tay hắn nâng Thạch Hạp lên, hắn thật sự muốn hồi sinh những người đó. Nhưng hắn cũng không cam tâm, rất muốn giết chết Thái Vũ!
Nhìn thấy Sở Phong nâng Thạch Hạp lên, kiếm quang của Yêu Yêu ngày càng trở nên mạnh mẽ, đốt cháy chính mình. Nàng thật sự hi vọng có thể trấn áp Thái Vũ Thiên Tôn, buộc lão ta phải hồi sinh mọi người!
Thái Vũ Thiên Tôn nhìn thấy Sở Phong nâng Thạch Hạp lên, bình thản nở nụ cười, lần đầu liên xán lạn như vậy, quanh thân nở rộ ánh sáng tốt lành.
"Đúng vậy, chẳng qua là một kẽ hở không gian chật hẹp của Âm Phủ mà thôi, toàn là kiến, cũng dám chống lại mệnh trời?" Lão ta bình thản nói.
Đột nhiên, một tiếng thở dài truyền đến, mang theo hơi thở hư thối thậm chí mục rữa, cứ như vậy lan đế, khiến cho thân thể Thái Vũ Thiên Tôn nháy mắt trở nên cứng đờ.
Thân thể Thái Võ Thiên Tôn cứng đờ, là một đạo thân cao quý của Thiên Tôn, thế nhưng lúc này lại cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, có loại cảm giác lông tóc dựng đứng.
Người kia rốt cuộc là tiến hóa giả cấp bậc gì? Cho dù chỉ vận dụng năng lượng cấp Ánh Chiếu cũng đã đáng sợ cực kỳ, huống hồ thần giác vẫn mở ra như cũ, thế nhưng trước đó cũng không cảm ứng được bất cứ thứ gì hết, bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng người thở dài bên tai.
Cho dù là Thái Võ thì cũng cảm thấy một trận lạnh lẽo, rợn cả tóc gáy.
Sở Phong mang theo dáng vẻ bi thương, hắn cũng nghe thấy tiếng thở dài đó, cho dù là thời điểm nhân sinh u ám nhất, trong lòng thống khổ thì hắn cũng biết chuyện này không tầm thường.
Hắn chưa từng biết rằng trái tim của bản thân lại chưa đủ lạnh như thế, không có cách nào cứng rắn cùng tàn khốc đến cùng, nhìn thấy người thân bạn bè từng người chết đi khiến hắn thống khổ, nguyện hèn mọn, chỉ cần bọn họ sống lại là được.
Nếu như nhân sinh có thể quay lại, hắn hy vọng bản thân sẽ không làm ra sơ hở, có thể tùy tâm dâng trào một đường đến cùng.
Lúc này, thân thể Thái Võ kéo căng, từng mảnh thạch thai óng ánh, thần quang mạnh mẽ chiếu rọi, những thứ này khiến nội tâm của lão ta khó mà bình tĩnh, cũng chẳng thể tiếp tục hờ hững mà coi thường mảnh vũ trụ này được nữa.
Bỗng dưng lão ta cấp tốc lùi lại, năng lượng toàn thân ngày càng nồng đậm, khí huyết tràn ngập ra ngoài, các loại năng lượng thể dày đặc bao quanh tứ phía, rõ ràng là muốn nghênh chiến!
“Không có khả năng!” Lão ta lẩm bẩm, lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Bởi vì Thái Võ Thiên Tôn tìm thấy nguồn gốc của tiếng thở dài kia, tuy rằng giống như truyền đến từ sâu trong vũ trụ, nhưng lão ta cuối cùng cũng xác định được, âm thanh kia xác thực có nguồn gốc từ nơi sâu trong Đại Uyên.
Trước đó, người dương gian đã làm đủ các khảo nghiệm, tiến hành qua vô số thực nghiệm để theo dõi phóng xạ ở nơi này, bởi vậy nên hiểu rất rõ căn do nguy hiểm ở đây.
Thái Võ đã biết, nơi này có một tiến hóa giả cực kỳ cổ xưa và đáng sợ, là cấp Đại Vũ!
Người thuộc tầng lớp này gần như đã đi đến chặng cuối của con đường tiến hóa, người ngoài cuộc căn bản không biết được sau khi bọn họ đi đến bước này sẽ trở thành cái gì, thế nhưng có một điểm có thể khẳng định, tử vong cận kề, đã là thời kỳ suy bại cuối cùng.
Thái Võ Thiên Tôn đã tự mình thôi diễn qua, sự tồn tại trong Đại Uyên đã coi như là chết rồi, người nào tiến vào thời kỳ suy bại cuối cùng này căn bản không có khả năng thức tỉnh!
Đây là một sinh vật đang ngủ say chờ đợi đến thời khắc tử vong cuối cùng!
Chỉ không không chủ động trêu chọc kẻ kia, không sử dụng năng lượng trên thần cấp để kích hoạt bản năng của người ta, như vậy thì sự tồn tại của giống loài tiến hóa cực kỳ khủng bố kia cũng không có gì to tát.
Thái Võ Thiên Tôn áp chế bản thân không sử dụng thủ đoạn thần cấp, không thể kích thích sinh vật cấp Đại Vũ kia.
Lão ta tin tưởng rằng sinh vật kia sẽ không thức tỉnh mới đúng!
Thế nhưng sự thực đang ở ngay trước mắt, sự tồn tại cổ xưa trong Đại Uyên đã khôi phục, hơn nữa còn phát ra âm thanh khiến Thái Võ Thiên Tôn đầu to như đấu.
“Ngươi là cổ nhân của dương gian ta?” Thạch thai lên tiếng, tâm thần ổn định.
Năm ấy, dương gian đại loạn, một số đại năng không biết vì sao đột nhiên khai chiến, chư thiên chém giết, có người trọng thương ngã gục, mang theo chí bảo của dương gian đi chọn lựa nơi chôn cất chính mình,