Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đại Uyên của âm gian liền được coi là đại mộ cực kỳ khủng bố!
Mà hiện tại, loại thời kỳ cổ xưa kia, vị đại năng còn tồn tại trước khi Thái Võ ra đời đã thức tỉnh, lúc này chỉ thở dài một cái cũng đã đủ để khiến lão ta toàn thân phát lạnh.
“Khi ngươi nghĩ mình như thương long mà coi kinh nhìn xuống một con kiến hôi, có từng nghĩ qua, rồi sẽ có lúc bản thân mình bị coi là kiến hôi chưa?”
Dưới Đại Uyên, âm thanh mang theo hơi thở mục nát và suy yếu truyền đến, rất nhẹ, ngữ điệu nặng nề, còn mang theo sự tang thương khi nhớ lại chuyện xưa cùng thời gian sinh mệnh còn lại không nhiều.
Yêu Yêu đã dừng tay lùi sang một bên, giết tới giờ phút này, Mẫu Kim Thần Kiếm trong tay nàng ta đã bị gãy nát, hóa thành hơn mười mảnh vụn, một số mảnh khi bay ngược trở lại đã xuyên vào cơ thể máu thịt của nàng ta.
Hiện trường trải qua yên lặng ngắn ngủi, Thái Võ Thiên Tôn lập tức nghiêm lại sắc mặt, lát sau mới lên tiếng: “Không có sinh vật như thế, ai dám coi thường Thiên Tôn thành kiến cỏ, cho dù là ngươi cũng không được!”
Bên cạnh lão ta lập tức xuất hiện một chiếc gương, mượt mà bóng loáng, vậy mà lại chiếu ra được cảnh vật mơ hồ bên trong Đại Uyên, đang hấp thụ năng lượng mà phóng xạ phát ra, tiến hành thôi diễn.
Các loại hoa văn đan xen trên mặt kính, xuất hiện rất nhiều ký hiệu, nội tâm Thái Võ cực kỳ bất an, lão ta đang mạo hiểm vận dụng bí bảo cấp Thiên Tôn để dò xét thực hư phía dưới.
“Ngươi thực ra không giết được bất cứ kẻ nào!” Thái Võ tự nói, ánh mắt dần sáng rực lên, ngày càng có lòng tin.
Lão ta tin chắc sự tồn tại cổ xưa kia còn suy yếu hơn so với những gì lão ta tưởng tượng, cho dù bây giờ có lên tiếng, nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, căn bản không có khả năng động thủ.
Thay vì nói là tiến hóa thể cấp Đại Vũ này khôi phục thì không bằng nói một sợi chấp niệm của kẻ kia giống như u linh quanh quẩn trong mảnh nghĩa địa này, đang phát ra âm thanh cuối cùng.
“Đúng, ta vô lực ra tay, hơn nữa còn chưa từng giết qua bất cứ sinh vật nào ở nơi này.” Âm thanh tang thương kia lại truyền đến, rất bình tĩnh, cũng vô cùng thản nhiên.
Thế nhưng sau khi nghe tiến hóa giả cấp Đại Vũ nói như vậy, Thái Võ Thiên Tôn lại lập tức run rẩy, những Thiên Tôn từng tiến vào âm gian đều vĩnh viễn biến mất, nếu không phải khi người này khi có khả năng hành động đã ra tay thì ai mới là người giết sạch những thiên tôn kia?
Chuyện này khiến lão ta kinh dị không thôi!
Âm gian còn có nguy hiểm mà lão ta chưa hề hay biết?
Lão ta dám qua đây là bởi đã giám sát được khí hơi thở mục nát bên mà chất phóng xạ phát ra bên trong Đại Uyên, bởi vậy đã hiểu rõ trạng thái của tiến hóa thể ở Đại Uyên mạnh yếu ra sao, nhưng mà lúc này nhìn lại, hình như lão ta đã bỏ sót chuyện gì cực kỳ quan trọng!
Thái Võ xoay người rời đi, thân thể phá mở không gian vũ trụ, muốn tiến vào trong hỗn độn.
Âm thanh suy yếu già nua kia lại vang lên, mặc dù rất bình thản không có gì bất thường, thế nhưng nghe vào tai Thái Võ lại giống như ấm rền bên tai, khiến lão ta lạnh buốt từ đầu đến chân.
“Tuy rằng ta không phải dân bản địa ở mảnh đất này, thế nhưng an nghỉ ở đây lâu dài cũng có mấy phần thân thuộc, ngươi không phải ngạo nghễ nhìn xuống nơi này sao, vậy thì tiến đến nhìn xem rốt cuộc là cái gì đi.”
Thái Võ nghe xong liền lập tức hối hận, lão ta đã chần chừ ở nơi này quá lâu, tuy rằng tiến hóa thể thức tỉnh kia đang chậm rãi chờ cái chết, thế nhưng lúc này lại xuất hiện biến cố lớn.
Thái Võ đang vượt qua, sau khi tinh hải vô tận xuất hiện, lão ta tin rằng bản thân chắc chắn có thể tiến vào trong hỗn độn, không có gì ngoài ý nữa.
Nhưng mà bây giờ lão ta lại cảm thấy rợn tóc gáy, thân thể như bị khống chế, vậy mà bắt đầu bay ngược trở lại, nhanh chóng xuôi theo đường cũ mà bay về, ầm một tiếng đã xông thẳng vào trong Đại Uyên.
Thái Võ rống to, lần đầu tiên lão ta thất thố đến vậy, nào còn dáng vẻ thong dong bình tĩnh nữa, cũng chẳng còn bộ dáng cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, lúc này đây, lão ta không còn cách nào ngạo nghễ nhìn xuống vũ trụ âm gian.
Thái Võ bắt đầu phản kháng lại, không hề giữ lại chút nào mà phóng hết thảy năng lượng của bản thân, kích xạ chí cường quanh thân dao động, vật chất đạo tổ tràn ngập, thực sự có thể hủy thiên diệt địa.
Quy tắc của vũ trụ âm gian, trật tự hỗn loạn bị lão ta chấn áp!
Đáng tiếc, lão ta chỉ vừa mới lộ ra thực lực Thiên Tôn chân chính thì đã bị một cỗ năng lượng vô hình áp chế, toàn thân không thể động đậy, thẳng tắp nơi xuống nơi sâu đen kịt của Đại Uyên.
Tâm Thái Võ run lên, sau khi trở thành Thiên Tôn, ai có thể giam cầm lão ta, ai có thể thao túng cơ thể lão như vậy?
Đại Uyên vô tận, lão ta không ngừng rơi xuống, thét dài liên tục, thế nhưng căn bản không thể khống chế được bản thân, giống như một miếng kim loại bị nam châm mạnh mẽ hút đến, không thể tránh thoát.
Trong nháy mắt, lão ta đã hiểu rõ, càng phóng thích ra năng lượng Thiên Tôn thì bản thân sẽ chìm xuống càng nhanh, càng mau chóng tiến đến điểm cuối cùng đáng sợ kia.
Thế nhưng khi lão ta thu lại khí tức toàn thân, áp chế năng lực lại đến cấp Ánh Chiếu, thậm chí còn khắc chế đến lĩnh vực Thánh giả thì lão ta lại phát hiện đây chỉ là việc vô bổ, xu thế đã thành, vô phương cải biến!
Thái Võ cảm thấy bản thân mình sai rồi, người mà lão cho là sắp chết ở Đại Uyên, cái gọi là chấp niệm suy bại cuối cùng còn sót lại có khả năng chỉ là suy đoán chủ quan của lão ta, nếu không thì lão ta cũng chẳng rơi vào cảnh bị kéo xuống như này?
Thái Võ cảm thấy đầu to như đấu, người mà lão ta phải đối mặt chính là tiến hóa thể cấp Đại Vũ a.
Khi con đường của người đi trước không đủ để làm bằng chứng, loại sinh vật đẳng cấp này đã hướng đến bước tiến hóa thể cuối cùng, ai mà biết sẽ phát sinh ra cái gì?
Bởi thế, ngay cả Thái Võ Thiên Tôn cũng không biến tiến hóa thể trải qua bao nhiêu năm dài tháng rộng kia bây giờ đã trở thành thứ gì!
Là người, là thú hay là dị thể, hay là những thứ khác?
Ầm!
Lão ta không còn khắc chế chính mình nữa, lại lần nữa bạo phát ra năng lượng mạnh nhất ở nơi sâu của Đại Uyên, muốn đối kháng đến cùng, liều chết một phen.
Thể hình của lão ta đang lớn dần khiến tinh hải dọc đường đều bị chấn nát vụn, hóa thành bột mịn, nếu so sánh cùng lão thì những cái được gọi là tinh cầu kia quá nhỏ bé.