Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1967 - Chương 1967: Bên Dưới Đại Uyên (2)

Thánh Khư Chương 1967: Bên dưới Đại Uyên (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Pháp thể của Thiên Tôn có thể phá hủy hết thảy, thế gian không thể ngăn cản!

Lão ta hừng hực đốt cháy, vật chất đạo tổ đang kích động, thỏa thuê phóng thích ra ngoài.

Rất nhanh thì lão ta đã thấy được đáy của Đại Uyên, sau đó liền cảm thấy rợn cả người, bởi lão ta đã nhìn thấy một phần chân tướng.

Trong hắc ám vô tận kia có một bộ thi thể đang ngồi xếp bằng, tất cả đều cực kỳ to lớn, tinh đấu ở trước mặt bọn họ còn không bằng cả một hại bụi, đây là cái gì?

Thiên Tôn!

Không chỉ có một cỗ thi thể Thiên Tôn, mà có rất nhiều rất nhiều, đều đã lạnh như băng, cho dù nhục thân vạn cổ không hư hỏng, thế nhưng lúc này mùi mục nát hư thối cũng đang tràn ngập.

Từng bộ từng bộ thi thể Thiên Tôn đều rất to lớn, tinh đấu vờn quanh, những Thiên Tôn này đều bỏ mạng ở đây!

Thái Võ Thiên Tôn bỗng cảm thấy sau lưng phát lạnh, cho dù là thạch thai thì cũng có cảm giác da gà da vịt nổi khắp người, có cảm giác da đầu căng cứng.

Mặc dù ánh sáng quanh thân lão ta vô cùng rực rỡ, tỏa ra quang huy chói mắt, vật chất đạo tổ ngập tràn, chiếu rọi tứ phương, thế nhưng vẫn không có cách nào chiếu sáng khắp Đại Uyên, phía dưới vẫn lờ mờ như cũ, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tất cả.

Mà ở tận cùng Đại Uyên còn có một sinh vật, suy bại, mục nát, lãnh tịch, còn mang theo một tia sinh khí cuối cùng, kia có lẽ chính là tiến hóa thể cấp Đại Vũ.

Sau khi Thái Võ Thiên Tôn trông thấy, thân thể bỗng run rẩy kịch liệt, cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, thân làm Thiên Tôn nhưng lại dọa sợ hãi đến mức độ này.

“Đây chính là sinh vật cấp Đại Vũ, không có đường để ra ngoài, cuối cùng liền lột xác thành dạng này?” Lão ta muốn lùi lại, thế nhưng không cách nào thành công.

Thái Võ thất thố, căn bản không thể giữ tâm trạng ổn định, lão ta đang ra sức giãy dụa.

Nơi đó rất tối tăm, người bình thường căn bản sẽ không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có Thái Võ Thiên Tôn có thể thấy được chân tướng.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Lão ta thấp giọng quát hỏi.

“Ta chỉ là một kẻ thất bại trên con đường tiến hóa, chỉ vậy mà thôi.” Âm thanh mang theo vẻ suy yếu mà mục nát đến tột cùng khẽ truyền đến.

“Không phải ngươi nói sẽ không ra tay, cũng không có khả năng ra tay sao?” Sau lưng Thái Võ phát lạnh, lão ta cảm thấy sinh mệnh đang bị uy hiếp, sắp có chuyện không lành xảy ra.

“Ừ.”

“Vậy ngươi...” Âm thanh của Thái Võ Thiên Tôn đều phát run, lão ta cảm nhận được tử vong đang cận kề ngay trước mắt, khiến lão ta hoàn toàn ngập chìm trong bất an, tim đập nhanh, cơ bắp toàn thân căng cứng, sau đó hướng về phía trước, nhanh chóng xuất kích.

Lão ta đánh ra công kích khủng bố nhất, vô số vật chất đạo tổ, các loại năng lượng cùng thuật pháp cấm kỵ đều đánh thẳng ra.

Thế nhưng tất cả đều là vô ích, bởi lão ta cảm nhận được bản thân đang khô héo, đang suy yếu, dần dần hướng đến suy bại.

Sau đó lão ta thấy được, phía sau tiến hóa thể cấp Đại Vũ kia có một hang động đen kịt, nó đang đưa Thiên Tôn đi đến điểm cuối của sinh mệnh.

Những Thiên Tôn khác cũng bởi nguyên nhân này mà chết!

“Đó là... cái gì?” Thái Võ đang run rẩy, hơi thở sinh mệnh trong cơ thể đang giảm mạnh, lão ta biết bản thân lần này chết chắc rồi, không còn tia hy vọng gì nữa.

“Ngươi hẳn là đoán được rồi.” Tiến hóa thể cấp Đại Vũ lên tiếng.

“Chẳng lẽ là...” Thái Võ không chịu nổi khống chế, thân thể của lão ta đang rung động kịch liệt, linh hồn lập tức bị chia năm xẻ bảy, sắp sửa tọa hóa (1) ở nơi này.

(1)Tọa hóa: Là từ ngữ dùng trong Phật giáo, người tu hành có tố chất, ngồi thẳng an nhiên mà đi đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh (nói tóm lại là chết trong tư thế ngồi xếp bằng).

Trong hang động đen kịt đột nhiên ánh lên một điểm sáng chói, quang vũ chiếu xuống, màu vàng óng ánh cực kỳ thần thánh, thế nhưng cũng nóng cháy đến không chịu nổi!

Thái Võ Thiên Tôn mặt vàng như nghệ, mất hết can đảm, ngồi xếp bằng dưới đáy Đại Uyên, xếp sau lưng những Thiên Tôn khác, ở nguyên chỗ này chờ đợi giây phút tử vong cuối cùng.

“Thái Võ ta một đời tung hoành chư thiên, sát phạt vô số, một thời đại huy hoàng kiêu ngạo, quét sạch tất cả đối thủ trong cùng thế hệ, đây mới là quật khởi, năm tháng dày vò dài đằng đẵng về sau đã sáng lập ra đạo thổ, sáng tạo ra Hô Hấp Pháp tuyệt đỉnh, trở thành thủy tổ của một giáo. Không ngờ kết quả lại phải trải qua lần tử kiếp này, vô thanh vô tức mà chờ đợi tử vong, thực đáng buồn, thực nực cười.”

Thạch thai lên tiếng, cho dù Thái Võ Thiên Tôn không cam tâm nhưng cũng không thể làm được gì, hai mắt của lão ta dần mất đi ánh sáng, ánh mắt tan rã, hồn quang đang bị chia năm xẻ bảy, sau đó phân tán tứ tung, vật chất đạo tổ không ngừng phóng thích ra ngoài.

Lão ta ngồi xếp bằng ở dưới đáy Đại Uyên, không thể cử động chút nào, khí lực cùng sinh mệnh toàn thân đang nhanh chóng trôi đi, đạo thể rất nhanh đã suy bại, một cỗ khí tức mục nát lượn lờ quanh người Thái Võ.

Thiên Tôn một thế hệ đang ngã xuống, không có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, mặc cho lão ta thần thông quảng đại đến mấy, nhưng lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân dần dần đi đến điểm cuối sinh mệnh ở nơi này!

Lão ta bất đắc dĩ cũng được, không cam tâm cũng chẳng sao, cho dù hồn quang trong nội thể có tranh đấu kịch liệt, muốn ngọc đá cùng nát, nhưng tất cả đều chỉ là tốn công vô ích, căn bản không thể thay đổi được cái gì.

Ở phía trước của Thái Võ có rất nhiều chân thể khổng lồ của Thiên Tôn, còn bàng bạc uy lẫm hơn cả lão ta. Theo vai vế mà tính thì đều vượt xa Thái Võ, lai lịch thân phận nếu nói ra có thể hù chết người.

Thế nhưng bọn họ cũng đã tọa hóa ở nơi này từ lâu, tất cả đều không có khả năng thoát khỏi kết cục phải bỏ mạng.

Những Thiên Tôn này đều ngồi xếp bằng, lựa chọn cái chết có thể diện nhất, bởi lẽ bọn họ hoàn toàn bất đắc dĩ, không có cách nào chôn cất chính mình, rơi vào hoàn cảnh này liền không còn hy vọng gì có thể nói.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Thái Võ chăm chú quan sát cửa hang động phía trước, nó thỉnh thoảng lại phát sáng, thỉnh thoảng lại rơi vào hắc ám âm u, biến hóa khó lường.

Đồng thời lão ta cũng nhìn về phía sinh vật khủng bố khiến bản thân cũng phải sợ hãi – tiến hóa thể cấp Đại Vũ, hình thái của nó nếu được truyền ra ngoài thì e là thế gian sẽ đại loạn.

Bởi hình thái kia khiến ai ai cũng sâu sắc cảm thấy điểm cuối của tiến hóa quá mức khủng bố!

Bình Luận (0)
Comment