Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1969 - Chương 1969: Hẹn Tái Chiến Ở Dương Gian! (2)

Thánh Khư Chương 1969: Hẹn tái chiến ở dương gian! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thạch chất vốn dĩ ngưng tụ thành kim, chỉ có điều đã bị Yêu Yêu dùng kiếm thai chặn lại, lúc ấy kiếm thai của nàng ta cũng gãy lìa, vũ khí bằng đá cũng hóa thành bột phấn, thế nhưng vẫn khiến nàng ta vẫn chịu thương tổn không nhẹ.

Trừ cái đó ra, thân thể Yêu Yêu còn có rất nhiều miệng vết thương lớn nhỏ, bị những mảnh vỡ của kiếm thai bắn ngược trở lại đâm vào cơ thể, máu chảy không ngừng.

“Yêu Yêu!”

Hồn quang của Sở Phong mang theo hộp đá xông qua chỗ Yêu Yêu, sau đó tiếp dẫn nàng ta.

Ánh mắt của Yêu Yêu lúc này đang tan rã, muốn xảy ra chuyện lớn!

Tuy rằng Sở Phong biết rõ nhục thân của Yêu Yêu đã sống nhất nhiều năm ở trong Đại Uyên, thế nhưng tình huống hiện tại không đúng, bên dưới có khả năng có Thiên Tôn đang ngã xuống, hắn sợ sẽ gây ảnh hưởng đến Yêu Yêu.

Cuối cùng, hộp đã và Yêu Yêu cùng nhau sa xuống, trầm mình vào trong hắc ám vô biên.

Sở Phong cảm nhận được hơi thở mang tính hủy diệt, tự thân muốn diệt vong, vì thế hắn cấp tốc kéo Yêu Yêu tiến vào trong hộp đá, nơi này rất chật, bởi vì không gian của tiểu thể giới lúc này cũng chỉ có một mét vuông mà thôi.

Sau đó, trong quá trình mà hắn hạ xuống, không biết bản thân đã vô thức bất tỉnh từ lúc nào, dưới đáy Đại Uyên có dao động nào đó đang trấn áp hồn quang!

Rất lâu về sau thì Sở Phong mới tỉnh táo lại, hồn quang vẫn còn đang ngưng tụ huyết dịch toàn thân, hắn đang ở trong hộp đá, đang không ngừng bay lên từ trong bóng tối.

Hắn thấy được là Yêu Yêu đang nâng hộp đá bay ra ngoài Đại Uyên, ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ. Hắn liên tục kêu gọi Yêu Yêu, thế nhưng nàng ta không hề có bất cứ phản ứng nào, chỉ có bản năng là vẫn muốn đưa hắn ra ngoài như cũ.

Nắp hộp đá cũng ở nơi này, được hắn tìm thấy.

Khi Sở Phong cùng hộp đá thoát ly khỏi Đại Uyên, Yêu Yêu giống như hao hết khí lực cuối cùng mà đẩy hắn ra ngoài, sau đó ngửa mặt lên trời rơi thẳng xuống dưới, hai mắt nàng ta giống như hai hốc tối om, không còn linh hoạt kỳ ảo như lúc trước.

“Yêu Yêu!”

Sở Phong gào lớn, ngày hôm nay hắn đã mất đi quá nhiều người thân, thực sự không thể tiếp nhận thêm việc mất đi Yêu Yêu nữa, vì thế mà thân thể chuẩn bị bổ nhào xuống.

“Rời khỏi nơi này, một khi rơi xuống, chúng ta sẽ chết là không thể nghi ngờ, hơn nữa căn bản không thay đổi được gì cả, trừ phi ngươi có thể kích hoạt hoàn toàn hộp đá kia, chân chính nắm giữ nó!”

Yêu Tổ Chi Đỉnh truyền âm khuyên nhủ Sở Phong.

“Yêu Yêu...” Sở Phong thực sự không nỡ, nhìn những lọn tóc tán loạn của Yêu Yêu đang dần biến mất, không biết nàng ta rốt cuộc sẽ ra sao.

Trong nháy mắt cuối cùng, hai mắt Yêu Yêu như hai hốc đen ngòm, không hề có chút ánh sáng, việc này khiến trong lòng Sở Phong sợ hãi không thôi.

Thế nhưng Yêu Tổ Chi Đỉnh nói rất đúng, hắn vẫn không thể nhảy xuống, không thể đi chịu chết, bên trong Yêu Tổ Chi Đỉnh vẫn còn tàn máu, còn có máu của người thân, hắn muốn đem bọn họ rời đi, để bọn họ sống lại.

Thế nhưng thực sự có thể khiến người sống lại sao? Sở Phong không biết.

Một ngày này chính là ngày đen tối nhất trong nhân sinh của hắn, quá nhiều đau đớn khiến tâm hắn chết lặng, vuột mất vô số người.

“Yêu Yêu!” Sở Phong đau đớn gào lên, chẳng lẽ người cuối cùng hắn cũng không giữ nổi sao?

“Ta tin tưởng nàng ấy sẽ không có chuyện gì, đệ nhất tinh không thời thượng cổ, còn có thể chém giết Thiên Tôn đương thời, kiếm chém Thái Võ, nữ tử tài hoa bậc ấy sẽ không chết như vậy đâu!”

“Huống hồ, nàng ta ngay từ lúc đầu đã đang phục hồi ở trong Đại Uyên, có lẽ ở lại đây mới là ý nguyện của nàng ấy.”

“Cuối cùng sẽ có một ngày Yêu Yêu quay trở lại!”:

“Dương gian sẽ bị nàng lật đổ!”

Yêu Tổ Chi Đỉnh đang truyền âm, muốn khích lệ Sở Phong, cho hắn hy vọng để vực dậy, cổ vũ ý chí chiến đấu của hắn.

Sở Phong bỗng nhiên ngẩng đầu mà ngửa mặt gào thét, giống như tiếng sét trấn động cả tinh không này.

“Ta sẽ không trầm luân, ta phải giết đến dương gian, chân thân của Thái Võ còn chưa chết, lão ta đang ở dương gian hưởng hết sùng bái của vô số sinh linh, ta phải giết qua đó!”

Sở Phong giống như một con sói cô độc bị thương, mất hết tất cả, không còn đồng bạn, không còn phụ mẫu, hắn thét dài giữa thiên địa, mang theo thê lương, không cam lòng cùng bất khuất.

Hồn quang của hắn đang xao động, huyết dịch ngưng tụ, hắn muốn trùng sinh lại chân thân, hắn sẽ không suy bại, hắn phải giết đến dương gian, hắn muốn quật khởi, muốn chém chết chân thân của Thái Võ!

Ngoài ra còn có tam đại Thiên Tôn - Hồn Nghệ, Nguyên Thủy và Loạn Vũ, bọn chúng đều là kẻ thù của hắn, âm gian loạn lạc chết rất nhiều người cũng bởi vì bọn chúng.

“Bỉ Ngạn Hoa, Lôi Công, Thiên Đao, mọi người ở trên có linh, ta ước hẹn với các ngài, cùng nhau tái chiến ở dương gian!” Sở Phong rống to như muốn xuyên thủng tinh vũ, kêu gọi những chân linh cùng tàn hồn sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử, sánh vai đồng hành với hắn đến phút cuối.

Hắn muốn giết thẳng đến dương gian!

Cơn gió lạnh lẽo lướt qua vũ trụ hắc ám, trong thời gian ngắn ngủi, hồn quang của Sở Phong đang ầm ầm rung động.

Sở Phong cảm thấy rất mệt mỏi, tuy rằng trong lòng có một ngọn lửa đang đốt cháy hừng hực, ý chí chiến đấu bị kích phát, thế nhưng biến cố của trận chiến lớn này đã khiến hắn sức cùng lực kiệt, thân bằng cố hữu từng bước chết ngay trước mặt hắn, thử hỏi làm sao lại không đau đớn, làm sao lại không bi thương?

Bên ngoài Đại Uyên vẫn là hắc ám vô tận, thời gian rất lâu sau hắn mới có thể bình tĩnh lại, hồn quang dao động rất nhiều lần, huyết dịch cũng đang phát sáng, thế nhưng cũng không có cách nào tái hiện ra nhục thân lần nữa.

Quá đau đớn, không chỉ tâm đau mà thân cũng đau, một trận tử kiếp khiến hắn phải chịu nỗi bi thương vô tận, hắn lảo đảo đi về phương xa, lẻ loi mà đi.

“Tìm một chỗ phục sinh Lão Hắc và đám Hoàng Ngưu.” Sở Phong khẽ nói, hắn rất tiều tụy, cũng vô cùng căng thẳng, hắn sợ sau khi mở ra nắp Yêu Tổ Chi Đỉnh thì những người kia sẽ vĩnh viễn biến mất.

Mà lúc này, Yêu Tổ Chi Đỉnh cũng đang chìm vào trạng thái ngủ say, cả người nó đầy vết thương, suýt nữa đã bị đánh nát.

Sau trận chiến kiếp nạn lần này, bất luận là người hay binh khí đều trải qua gian nan trắc trở lớn, có đủ khả năng sống sót và tồn tại trên thế gian quả thực không dễ dàng.

Trên vách đỉnh còn nhuộm máu, thế nhưng màu sắc lại ảm đạm, không biết ánh sáng sinh mệnh kia là của ai? Trong lòng Sở Phong không ngừng run rẩy, hắn có cảm giác cực kỳ bất an.

Bình Luận (0)
Comment