Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi rời khỏi Đại Uyên một khoảng cách nhất định, trong một khu vực âm u yên tĩnh, Sở Phong đang chuẩn bị mở nắp Yêu Tổ Chi Đỉnh, tay của hắn đang run rẩy, trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cái này hoàn toàn không giống với dáng vẻ quyết đoán dứt khoát khi xưa của hắn, chỉ vì bây giờ hắn đã quá để ý coi trọng.
“Không cần động, trong cơ thể ta tự hình thành một giới, có khả năng tạm thời bảo vệ trạng thái lúc này, hai người chúng ta đều bị thương nặng, hiện tại không thể nào hồi thiên.”
Yêu Tổ Chi Đỉnh giật mình tỉnh lại, nhắc nhở Sở Phong như vậy.
Nó đang niết bàn, đang làm công tác chuẩn bị nổi lên sinh cơ. Lúc trước khi nó đánh xuyên tinh cầu Tây Lâm và tinh cầu Thiên Thần thì đã cắn nuốt tinh túy vô tận của những tinh cầu ấy. Hiện tại trong cơ thể nó ẩn chứa tinh khí sơn hà vô cùng lớn.
Sinh mệnh đặc thù trong nội thể của nó, tất cả đều ngừng trở lên trầm trọng.
Sở Phong dừng tay lại, hắn thực sự không dám tùy tiện mở ra nắp đỉnh dính máu, mà hiện tại giống như trút được gánh nặng, dù sao thì trong lòng có hy vọng cũng hơn là tuyệt vọng.
Ngay tại giây phút ngắn ngủi này, hắn cảm thấy bản thân quá lao lực, ngay cả hồn quang đều nhạt màu đi một chút, từng đợt suy yếu liên miên, ban nãy bản thân hắn đã chịu quá nhiều áp lực.
“Về nhà.”
Thời khắc mà thân thể cùng tâm trạng Sở Phong lao lực nhất, lần đầu tiên hắn có cảm giác cô độc cùng bất lực. Hắn muốn quay về, muốn trở về nơi đã từng tràn ắp tiếng cười và hạnh phúc.
Địa Cầu, Côn Lôn, còn có tiểu viện nhỏ của nhà hắn, còn có núi Bất Diệt, những nơi này đều là mảnh đất khiến hắn có thể hồi tưởng lại ấm áp.
Sở Phong thực sự rất suy yếu, suýt chút nữa đã bỏ mạng ở nơi này, tuy rằng có thể may mắn sống sót, thế nhưng hồn quang ảm đạm còn lại vẫn có một ít máu, thân thể máu thịt đã bị đánh cho không còn.
Ngắm nhìn mấy điểm tinh cầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt phía xa, Sở Phong bình tĩnh đứng ở nơi này, lấy tinh thần vận chuyển Hô Hấp Pháp, ổn định lại thương tích của linh hồn, lửa linh hồn bỗng nhiên nảy lên, dần dần trở lên đượm sức sống.
Trong thời gian ngắn, hắn không muốn cùng công ty Trùng Động Thông Thiên làm giao dịch mở ra trùng động, lúc này hắn cực kỳ đề phòng, người có thể tin tưởng không ai khác chỉ có bản thân mình.
“Anh rể!”
Trong hư không thê lương lạnh lẽo bỗng có người tiến đến, âm thanh rất non nớt, còn mang theo tiếng khóc nức nở, người kia đang ở mảnh đất hoang tàn bên ngoài Đại Uyên để tìm kiếm.
Người kia chính là Ánh Hiểu Hiểu, tiểu loli tóc bạc đến từ Á Tiên Tộc. Lúc này còn dẫn theo một vị lão bộc lên đường mà vội vã chạy đến nơi này. Cô nhóc lo lắng rơi lệ, không ngừng tìm kiếm trong khu vực này.
“Anh rể, huynh ở đâu?”
Đệ nhất cấm địa âm gian lúc nào cũng một mảnh đen kịt, từ trước đến nay sự âm lãnh của nó chưa từng thay đổi, cách biệt với thế gian, quanh năm không gặp được sinh vật sống, cũng chỉ có ở gần nơi này mới có dấu vết của con người.
Ánh Hiểu Hiểu khóc, bởi vì cô nhóc không tìm được, cũng không phát hiện ra manh mối nào hết, nơi này chỉ có âm thanh nhẹ khóc nức nở của bản thân đang phiêu đãng vang vọng.
Sau mười năm phút, bên ngoài Đại Uyên xuất hiện một thân ảnh thướt tha, sau đó lại đến thêm một số người nữa, mượn mấy trùng động siêu cấp để cấp tốc đuổi đến, tất cả đều đang quanh quẩn một chỗ ở khu vực này.
Thế nhưng Đại Uyên vô cùng rộng lớn, lãnh thổ không có biên giới, người bình thường đến nơi này đều trở nên vô cùng nhỏ bé, cho dù có dùng thần giác để cảm ứng thì cũng không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
Có người im lặng đi ngang qua, khống chế bí bảo không gian, tốc độ cực nhanh mà tung hoành khắp khu vực bên ngoài Đại Uyên, trong tay cầm theo bảo kính phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi khu vực phía trước.
Trong số bọn họ, có những vị nổi tiếng may mắn sống sót từ thời thượng cổ, cũng có người toàn thân được che phủ bởi đấu bồng màu đen, còn có tiến hóa giả mang theo mặt nạ không thể nhìn thấu.
Người tới rất nhiều, thế nhưng mục đích lại không giống nhau.
Có người đang lo lắng Sở Phong, bọn họ thực sự muốn biết hắn rốt cuộc có sống sót hay không.
Cũng có người ngấp nghé, sau khi Thiên Tôn bỏ mình phải chăng còn lưu lại bí bảo dương gian ở nơi này, bọn họ muốn có được.
Cũng có người nghe được lời nói của người dương gian, biết rằng trên người Sở Phong có chí bảo khiến Thái Võ Thiên Tôn cũng phải động tâm, vì thế mới không tiếc mình, tự thân giáng lâm vũ trụ âm gian, do vậy mà lúc này có rất nhiều kẻ đang thèm thuồng nhỏ dãi, thứ kia không lẽ là đồ vật cứu cực?
Đại Uyên rất yên tĩnh, thế nhưng lòng người lại không yên.
Có rất nhiều người chân thực nhiệt tình, vì Sở Phong mà mang theo bạn bè bên cạnh, muốn cùng nhau tìm kiếm hắn, tham gia cứu viện.
Xảy ra đại kiếp khủng bố nhường này, trong tinh không đã xảy ra chấn động lớn. Sau khi kết thúc trận chiến, rất nhiều người đều sinh hảo cảm với Sở Phong, vô cùng hy vọng hắn có thể sống sót.
Nhưng mà chung quy vẫn có một số tiền hóa giả ôm mục đích không tốt mà tới, nhân tâm phức tạp, vô pháp đo lường.
Thái Võ đều bị Đại Uyên nuốt trọn, ngay cả mấy vị tiến hóa giả thần cấp đi theo lão ra cũng chết ở nơi này. Lúc này, âm gian đều yên ắng, áp lực đến từ phía ngoài đã trực tiếp biến mất.
Thông thường mà nói, cho dù Sở Phong có may mắn sống sót thì đời này cũng coi như phế, không sống được bao lâu nữa.
Một số người ôm tâm tư không thuần khiết, không từ thủ đoạn để tìm ra hộp đá. Trong mắt bọn họ, thứ kia chính là đồ vật mà Thiên Tôn ao ước, một số người tham lam của vũ trụ âm gian làm sao có thể không quan tâm cho được?
Vùng đất u tĩnh, hồn quang Sở Phong chập chờn, dần trở lên ảm đạm không ít, trong phút chốc hắn liền mở to mắt, trong tay đã nhiều thêm một cây Tử Kim Trúc, mà Yêu Tổ Chi Đỉnh cũng đang khôi phục.
“Tới rất nhiều người.” Yêu Tổ Chi Đỉnh nói với hắn, cho dù suy yếu thì nó cũng được coi là một trong số những binh khí chí cường trong mảnh vũ trụ này, siêu phàm thoát tục.
Dù người khác khi nhìn vào thân thể đầy vết nứt của nó đều cảm thấy gần như đã phế bỏ, thế nhưng nó vẫn có thể chống lại!
Nó hỏi Sở Phong, phải chăng muốn gặp một số người, hoặc là muốn đại khai sát giới?
“Trở lại Địa Cầu, đi cứu sống đám Hoàng Ngưu!” Sở Phong không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, lúc này thời gian vô cùng quý báu, ngày hôm nay hắn đã có quá nhiều tiếc nuối, hy vọng lúc này có thể bù đắp lại.