Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 196: Trực Tiếp Đại Chiến (1)

Thánh Khư Chương 196: Trực tiếp đại chiến (1)

Keng!

Thương Lang Vương vung chi trước qua, cho dù móng vuốt sắc bén đã đứt gãy, thì chi trước kia vẫn mạnh mẽ khủng bố như trước, đánh vào trên trường mâu thanh kim, phát ra một tiếng leng keng.

Sở Phong cảm giác chiến mâu trong tay bị chấn đến đong đưa, suýt nữa đã rời tay bay ra ngoài, sức mạnh này bá đạo khôn cùng, hơn xa tất cả đối thủ hắn từng gặp phải.

Gan bàn tay run lên, gần như sắp vỡ toạc, đây là sức mạnh của thú vương!

Cho dù nó đã bị thương thì vẫn vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà, Sở Phong không quan tâm, hắn vẫn dũng mãnh vô cùng, khoảnh khắc trường mâu bị chấn văng khỏi tay phải, tay trái siết thành quyền mà đánh tới, nó cứng rắn mà bá đạo, mang theo tiếng rống của mãnh ngưu.

Oanh một tiếng, cát bay đá chạy, đại thụ chung quanh đều lay động trong trận cuồng phong kịch liệt này, chúng dần dần nứt nẻ, vô số phiến lá bay múa đầy trời.

Keng!

Nắm đấm của hắn đụng vào chi trước trụi lủi kia của Thương Lang, hắn không tránh không né mà cứng đối cứng liều một mạng này với nó, cũng là vì muốn biết được thực lực chân chính của nó.

Một đòn này phi thường kinh người, khắp nơi mờ mịt, cỏ cây vỡ nát, hình thành một trận gió giật điên cuồng xoay tròn ở nơi đây, khiến cho đất đá bay tung đầy trời.

Sở Phong té bay ra ngoài, tuy cánh tay tê dại, nhưng mà cũng không bị thương tổn gì, hắn bình yên vô sự tránh thoát chi trước và cái miệng to như chậu máu của Thương Lang.

Trước kia, đây là chuyện mà không ai dám nghĩ đến, có ai dám đơn độc đấu với Thương Lang Vương chứ?

"Grào..."

Thương Lang ngửa mặt lên trời mà tru, nó giận tím tái mặt mày, loài người này cả gan mạo phạm uy nghiêm của nó nhiều lần, tiếng sói tru chấn động khắp núi rừng nguyên thủy, quần sơn đều đang run lên bần bật.

"Trời ạ, lão đại đang làm gì vậy? Muốn một mình liều mạng với Thương Lang Vương hả, quả là quá dũng mãnh luôn á!"

Phương xa, Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn đứng trên một gốc cổ thụ, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vô cùng khiếp sợ. Sở Phong cư nhiên mạnh tới mức độ này, một người độc đấu với con Thương Lang khủng bố kia!

"Mau lên, quay lại đi, chọn một kênh livestream trực tiếp phát lên đi, đây là chiến tích oanh động đến cỡ nào, có ai dám làm như thế chứ, một mình chống lại con sói già kia?!" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh kích động hô.

Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn cũng rung động vô cùng, bọn họ đứng thẳng trên đỉnh đại thụ mà ngắm nhìn cuộc đại chiến nằm cách đó một ngàn sáu trăm mét. Sở Phong rất dũng mãnh, sau khi xông lên cũng không buồn né tránh, mà cứ trực tiếp đối đầu như vậy.

Điều này làm bọn họ kinh hãi bội phục!

Phải biết là, trước đó không lâu khi Thương Lang Vương tàn sát bừa bãi, vô cùng cuồng bạo mà quét ngang thành trấn của nhân loại, không người nào có thể địch lại.

Đây là một con thú vương, cấp bậc hơn xa bọn họ, họ căn bản không phải đối thủ, cả đám người vây công cũng không hữu dụng.

Phụ cận còn có các dị nhân khác, hoặc là đội ngũ, hoặc là một mình chạy đến, hiện tại cũng đang giật mình hết hồn.

Bọn họ thấy được có người đang khiêu chiến Thương Lang, làm cho nó bạo nộ.

Thương Lang tru nguyệt, quần sơn chấn động!

Thanh âm cực lớn, khó có thể tưởng tượng, sinh linh gần mảnh đất này đều phát hoảng, tất cả thú hoang nơm nớp lo sợ, quỳ rạp xuống đất.

Một vài hung cầm từ giữa không trung rớt xuống, rơi vào bụi cỏ, lạnh run cầm cập.

Đây vốn là một loại Âm Ba Công, cảnh tượng thật sự khủng bố, từng làn từng làn sóng màu đen khuếch tán ra từ miệng Thương Lang Vương, chúng quét ngang qua cây rừng cùng núi đá chung quanh.

Bang bang bang...

Đại thụ đứt đoạn, bụi gai nát nhừ, núi đá nổ tung, Thương Lang ngửa cổ lên trời tru lên, gây chấn động khắp cả núi Hồng Hoang, các loại mãnh thú và dị cầm đều sợ hãi.

Sở Phong cầm chiến mâu thanh kim trong tay, đưa ngang trước người, hắn thong dong bình tĩnh cất lên thét dài, giống như một con mãnh thú Hồng Hoang đang gào thét, không chút sợ hãi Thương Lang.

Đây là Mãng Ngưu Âm, nhưng sau khi được nhân tộc tu luyện thì không còn giống lắm, hiện tại nó cao vang mà điếc tai, kinh sợ tứ phương!

Lân cận chung quanh hắn, các loại núi đá, cây cối đều đang tan vỡ, sóng âm khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Ầm vang!

Giữa Sở Phong và Thương Lang hình thành một trận gió lốc, sóng âm chấn động, khuếch tán ra chung quanh, tiếng đại thụ nổ tung không dứt bên tai.

"Giết!"

Sở Phong mang theo trường mâu lại xông thẳng qua, đôi mắt hắn như luồng điện lạnh, giờ khắc này hắn đã thu hồi nụ cười của ngày thường, ra tay quyết đoán mà hùng mạnh.

Phanh!

Thương Lang hung ác điên cuồng, nó tuy mất đi một nửa thân sau, chỉ dựa vào một đôi chi trước mà chấm đất, nhưng tốc độ cũng nhanh đến dọa người, nó gầm thét nhảy về phía trước.

Lần này, nó mở cái miệng to như chậu máu ra, trực tiếp cắn vào trường mâu thanh kim trong tay Sở Phong.

Hai mắt Sở Phong sắc bén như điện, hắn tăng nhanh tốc độ, đâm thẳng trường mâu vào mồm máu của nó, muốn bắt được cơ hội này mà đâm vào cổ họng nó.

Keng!

Không thể không nói, Thương Lang thật đáng sợ, thời điểm này mà nó vẫn có thần giác kinh người, một ngụm liền cắn lấy lưỡi mâu.

Răng nanh của nó sớm đã gãy mất, nhưng dù vậy, những phần răng lõm chõm còn lại vẫn đáng sợ như vậy, nó vững vàng cắn cứng lấy trường mâu.

Đây là thứ kim loại kỳ dị, là sau khi thiên địa dị biến mới xuất hiện, độ cứng rắn không cách nào tưởng tượng, vượt qua kim cương, đồng thời còn có tính dai kinh người.

Nhưng bây giờ, nó lại phát ra tiếng keng két điếc tai ở trong miệng Thương Lang, lưỡi mâu đang biến dạng!

"Con sói này thật là đáng sợ, răng của nó cứng đến mức độ nào?!" Trần Lạc Ngôn rung động, nắm chặt trường đao trong tay, loại kim loại này đã từng được y mang đi kiểm nghiệm thực tế, quả thật là chém sắt như chém bùn, nhưng lại bị đứt gãy trong miệng của Thương Lang.

"Quay được chưa? Đừng để lão đại liều chết không công, lỡ mà chết trận cũng không có ai biết, phải nói cho bên ngoài biết anh ta đã đỗ máu hi sinh ở nơi này." Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nói.

"Chớ có xấu mồm!" Diệp Khinh Nhu trách mắng.

Oanh!

Giờ khắc này, Thương Lang hất mạnh đầu, trường mâu nằm giữa lớp răng nanh rung động kẽo kẹt, lưỡi mâu vặn vẹo.

Sở Phong dùng sức, vẫn đâm mạnh về phía trước, mong có thể đột phá ngăn cách của nanh sói mà xuyên thẳng qua được cổ họng nó, làm nó trọng thương!

Răng rắc!

Sau đó, trường mâu lại đột nhiên chặt đứt, nó không chịu nổi lực cắn đáng sợ đến thế, Sở Phong bị cái hất đầu hung mãnh của Lang Vương làm té bay ra ngoài.

Trong con mắt còn lại của Thương Lang phóng ra ánh sáng hung ác, nó tấn công về phía trước, chi trước mang theo trận gió cuồng bạo, sức mạnh lớn đến mức làm người ta sợ hãi, đủ để đánh xuyên thủng cả tường thành kim loại, sức mạnh này quá đáng sợ.

Bang bang bang!

Sở Phong ngăn cản, hoặc lấy trường mâu không còn lưỡi, hoặc lấy nắm đấm mà không ngừng chống chọi lại với nó.

Có thể nhìn ra, cứ một gốc lại một gốc đại thụ bị bọn họ đụng gãy đứt, có vài núi đá lại nổ tung trước thế công của Thương Lang, nó thật sự quá cuồng mãnh.

Lúc này, gan bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ của hai cánh tay Sở Phong đều nứt cả ra, có máu đang chảy xuôi xuống.

Bình Luận (0)
Comment