Soạt một tiếng, Diệp Khinh Nhu đáp xuống đất, thu hồi cánh chim.
Tiếp đó, Trần Lạc Ngôn xông lên ngọn đồi, cũng chạy tới đây.
"Anh không sợ súng đạn ư? Là đao thương bất nhập à?" Diệp Khinh Nhu kinh sợ nhảy dựng.
"Tạm được." Sở Phong mỉm cười.
Trần Lạc Ngôn nghèo từ, vậy mà chỉ tạm được? Vũ khí nóng đã mất đi tác dụng đối với hắn rồi.
Sau một lúc lâu, Thiên Lí Nhãn hoà Thuận Phong Nhĩ tới gần nơi này, vọt ngọn đồi thấp.
"Vì sao các người lại ra tay tàn độc với bọn tôi như thế? Không đi giết Thương Lang Vương, mà lại âm thầm muốn bắn chết bọn tôi, mấy người có còn là người không?!" Âu Dương Thanh ôm lấy cánh tay, tức giận hét lên.
Những người này thầm e ngại trong lòng, bọn chúng biết mình đá phải tấm ván sắt, mấy dị nhân này quá lợi hại, bọn chúng căn bản không đối phó nổi.
Sở Phong hỏi vài câu đơn giản xong liền biết được lai lịch của bọn người này.
Bọn chúng chỉ là một đội "Thợ săn" thông thường, chúng nghe nói Thương Lang Vương trọng thương chưa chết, muốn đến nơi này chia một chén canh, vừa rồi dùng kính viễn vọng quan sát thì bất ngờ phát hiện bọn người Sở Phong tìm được máu sói, muốn giết người đoạt máu.
"Người như thế quá ác độc, để lại cũng là tai họa, giết đi!" Trần Lạc Ngôn mở miệng.
Y thực anh tuấn, thoạt nhìn không dính dáng gì đến bốn chữ hung thần ác sát, nhưng lúc thật sự ra tay thì cũng rất vô tình, không chút mềm lòng nào.
"Phốc phốc phốc... . ."
Trần Lạc Ngôn rút trường đao ra, chém rơi đầu bọn chúng.
Người bị hại Âu Dương Thanh còn chưa ra tay thì mấy người kia đã mất mạng hết.
Bọn họ lại lên đường, xuyên qua mảnh đất chết không có lấy cọng cỏ này, rốt cục họ cũng nhìn thấy được cây cối, phát hiện chúng đều đang sáng lên, nhìn rất là quỷ dị.
"Cây thần sao?" Đỗ Hoài Cẩn ngẩn người.
Phía trước xanh um tươi tốt, thân cây và cành lá đều đang phát sáng, trông hết sức thần bí.
Diệp Khinh Nhu bĩu môi nói: "Không có học thức, đây là do bức xạ hạt nhân quá ghê gớm, chúng hấp thu nhiều vật chất phóng xạ quá nên trở thành như thế."
Nhất là những nơi tương đối u ám, ngược chiều với ánh mặt trời, thân cây sáng lên càng rõ ràng.
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng gặp phải cây thần không chứ." Đỗ Hoài Cẩn cười hì hì, nói.
Bọn họ tiến vào núi rừng, bước vào núi Hồng Hoang, điều này có nghĩa là sẽ phải đối mặt với các loại mãnh thú và hung cầm bất cứ lúc nào.
Tiếp đó, hơn một ngày sau, lúc bọn họ đang lần theo dấu vết, Thiên Lí Nhãn phát huy tác dụng rất lớn, hai mắt anh ta như điện, luôn có thể phát hiện một vài dấu vết để lại.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy một số thi thể nhân loại, có khi là chém giết lẫn nhau mà chết, còn khi là bị mãnh thú xé nát.
"Tối thiểu có hơn mười đội ngũ tiến vào khu rừng sâu nguyên thủy này. Còn chưa tìm được Lang Vương thì giữa các bên đã tranh đấu rồi, phải cẩn thận đề phòng." Sở Phong nói.
"Hả, đây là người nước ngoài à?" Sau đó không lâu, bọn họ phát hiện một nửa thi thể trong núi rừng, người này tóc vàng mắt xanh, đây là một người phương Tây.
Sau đó, bọn họ lại lục tục phát hiện vài người, đều là người Tây Âu, hiển nhiên đến từ cùng một đội ngũ.
"Đội ngũ này rất lợi hại, họ đã tìm được Thương Lang Vương, nhưng họ đều bị giết chết." Thiên Lí Nhãn nói, anh ta phát hiện lông của Lang Vương trong bụi cỏ.
Điều này chứng tỏ bọn họ đang đến gần mục tiêu!
"Cường giả bên Châu Âu làm sao qua được đây?" Sở Phong kinh ngạc, phải biết rằng hiện tại hai bên bán cầu cách nhau rất xa, đường hàng không đều đã đứt đoạn.
Mãi cho tới giờ, vẫn chưa tìm được tuyến đường an toàn nào cả.
Mà nơi này lại có một nhóm người Tây Âu, thật sự cổ quái.
Tiếp tục đi về phía trước, bọn họ lại phát hiện không ít thi thể, phần lớn là thi thể nhân loại, lẫn trong số đó có vài gương mặt của người phương Tây.
"Có cao thủ của Viện nghiên cứu Tiên Tần, cũng có người của Liên minh Thông Cổ, và cả Viện Văn minh Ngoài hành tinh..."
Dọc theo đường đi, bọn họ nhìn thấy không ít dị nhân chết đi, lần hành động này không cần che giấu tung tích, căn cứ di vật của bọn họ thì rất dễ tra ra xuất thân.
"Tình huống không ổn, những người này phần lớn đều chết khi gặp được Lang Vương!" Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn nói.
Đột nhiên, sắc mặt Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh trắng bệch, ra hiệu cho Đỗ Hoài Cẩn đừng nói gì.
Đôi lỗ tai của anh ta đang nhúc nhích, cẩn trọng lắng nghe, khi tới những nơi cây cối rậm rạp, tác dụng của anh ta còn lớn hơn cả Thiên Lí Nhãn, bởi vỉ anh ta có thể nghe thấy âm thanh từ nơi rất xa.
Sở Phong kinh ngạc, trong rừng nhiều tạp âm như vậy, toàn là tiếng vượn kêu hổ gầm, Thuận Phong Nhĩ có thể phân biệt ra từng tiếng động như thế, điểm này quả là còn hơn hắn.
Hắn cũng có thể nghe thấy tiếng động nơi xa, nhưng mà không thể cẩn thận chi tiết như vậy, hắn chỉ nghe chung chung mà thôi.
"Có lẽ chúng ta đã… Gặp phải nó!" Đôi tai to của Âu Dương Thanh không ngừng động đậy, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng ra, anh ta lên tiếng: "Tôi nghe thấy một tiếng thở rất đặc biệt, tuy tiếng động không lớn, nhưng lại có một loại áp chế khủng bố đối với tôi, làm cho tôi sợ run."
Ngón tay anh ta chỉ vào sâu trong khu rừng nguyên thủy, cách đây một ngàn sáu trăm mét phía Nam, nơi đó có một con quái vật đáng sợ đang ngủ đông.
"Mọi người chờ ở chỗ này, đừng tới đó!" Sở Phong cũng có cảm giác, nói xong thì hắn biến mất, trong tay cầm theo một cây trường mâu, hắn lao vun vút về phía đó.
Vũ khí này là do Ngọc Hư Cung phân phối, luyện chế từ kim loại hiếm, cực kỳ cứng cỏi, sắc bén vô cùng.
Khoảng cách một ngàn sáu trăm mét, trong nháy mắt đã đến rồi!
Sở Phong biết, những biện pháp khác đều vô dụng, bởi vì thần giác của con thú vương này quá nhạy bén.
Ở phía trước, Thương Lang sớm đã ngẩng đầu, đôi mắt lạnh căm căm mà nhìn về bên này.
Có lẽ, nó đã sớm phát hiện đám người Sở Phong từ trước.
Oanh!
Sở Phong còn chưa tới, đã bắn ngay một hỏa tiễn về phía nó.
Tiếng nổ mạnh vang dội đằng trước mặt, ánh lửa ngập trời, cây to đứt đoạn.
Hơi thở khủng bố tràn ngập, cho dù Thương Lang Vương bị đứt lìa nửa thân, chỉ còn lại một con mắt, nhưng cảm quan và tốc độ của nó vẫn nhanh đến dọa người.
Soạt một tiếng, nó lướt ngang ra ngoài hơn mấy chục thước, tránh thoát được tên lửa.
Mí mắt Sở Phong giật giật, con sói này đã đứt hết nửa người, thế mà động tác vẫn có thể nhanh đến vậy sao?
"Ngao... . ." Thương Lang rống to, tiếng rống chấn động núi rừng, rất nhiều cây cối đều gãy lìa, lá bay tung tóe.
Cái đầu của Thương Lang to chừng một gian phòng, nó mở cái miệng to như chậu máu, thân thể tàn khuyết nọ đánh mạnh về phía trước, dữ tợn vô cùng, mang theo tiếng gió rít kinh khủng.
"Vèo!"
Sở Phong cũng trực tiếp xông tới, cầm thanh chiến mâu màu vàng trong tay, hắn đâm mạnh vào con mắt của Thương Lang, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Chưa từng có người nào dám đơn phương độc mã xông thẳng về phía Thương Lang Vương như thế!
Hiện tại lại có kẻ không chút sợ hãi mà đánh tới, một tay nắm chặt trường mâu thanh kim, hắn tung người lướt đi trên không, tốc độ đã gần bằng tốc độ âm thanh, chiến mâu thanh kim vô cùng sắc bén đã đâm tới.