Bên ngoài có người suy đoán, loại máu này có thể giúp thú vương khai phá bản lĩnh gần với thần thông, ngoài ra còn có thể xúc tiến cơ thể sinh vật tiến hóa!
Các đại tài phiệt đều cực kỳ rung động, thế lực nước ngoài lại vô cùng ganh tỵ ham muốn, đều hận không thể lập tức cướp đi, mang về nghiên cứu.
"Máu cấp vương của mỗi loài có được thần hiệu khác nhau." Diệp Khinh Nhu nói.
Bọn họ lại bắt đầu lên đường, truy tra hành tung của Thương Lang.
Sau khi đi tới hơn mười dặm, Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn bắt đầu nguyền rủa, bởi vì có người động tay động chân ở trên đường, hoàn toàn dọn sạch dấu vết mà Thương Lang để lại.
"Quá ghê tởm, bọn họ tự tin bản thân nhất định có thể đối phó Thương Lang hay sao?!" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh phẫn uất.
Quấy nhiễu người đi sau như vậy để trì hoãn thời gian, nếu Lang Vương vì thế mà có được thời gian thở dốc, cuối cùng khôi phục lại, sẽ có đại họa.
Sắc mặt Diệp Khinh Nhu cũng thay đổi, nói: "Những người đó quá độc ác, muốn ngăn cản bước chân những người khác, một mình có được máu vương, nếu thành công thì thôi đi, mà hậu quả thất bại thì không thể gánh chịu nổi!"
Lang Vương phục hồi như cũ, vậy sẽ là thảm họa cùng cực đến mức nào!
"Sẽ còn manh mối, không có khả năng hoàn toàn xóa hết được!" Sở Phong nói.
Bọn họ lại đi về phía trước vài dặm, thật cẩn thận mà tìm kiếm.
Đỗ Hoài Cẩn đầy mặt nghiêm túc, hai mắt sáng chói như hai ngọn đèn vàng, thỉnh thoảng còn có chùm tia sáng bắn ra.
Nửa giờ sau, anh ta lộ vẻ mặt vui mừng, nói: "Lại có phát hiện!"
Đoàn người đi theo anh ta, nhằm vào một mảnh đất đá cách đó trăm thước, anh ta nhặt lên một sợi lông sói, sợi lông hơi cháy khét, gãy cong.
"Cái này mà anh cũng phát hiện được?" Sở Phong kinh ngạc, sau khi hắn khai phá thần giác, độ nhạy bén của đôi mắt cũng không kém gì Thiên Lí Nhãn, nhưng có thể bắt được từng chi tiết nhỏ như vậy thì đúng là không bằng
"Đây là năng lực của tôi, nếu tập trung vào một sự vật gì đó, sau đó in sâu vào não, hai mắt lập tức có thể cảm ứng được các chi tiết rất nhỏ của nó trong phạm vi nhất định."
Câu nói này của Đỗ Hoài Cẩn làm mấy người ở đây đều kinh sợ.
Trong đó, Diệp Khinh Nhu có phản ứng lớn nhất, cô ấy cảnh cáo anh ta về sau không được dùng năng lực đặc thù này với mình, nếu không mỗi ngày hành hung một chập.
Đỗ Hoài Cẩn cười gượng, kim quang trong đôi mắt sáng lên lóng lánh.
Một khắc sau, Đỗ Hoài Cẩn có một phát hiện kinh người cách đó hai dặm, anh ta nhìn chằm chằm một mảnh đất, sau đó ngồi chồm hổm xuống hất đất đá trên đó ra.
Mùi máu tươi nhàn nhạt xông lên, trên tảng đá nơi đó có vết máu màu đỏ sậm, sớm đã khô cứng.
"Máu thú vương!" Mọi người chấn động.
Vết máu mà Thương Lang Vương từng để lại ở nơi này, nó có trí tuệ không kém gì nhân loại, nó chôn đi dấu vết và máu do mình để lại, không muốn để người ta lần theo.
"Có thể đáng giá bao nhiêu tiền?" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh hỏi.
"Máu Vương là vô giá!" Diệp Khinh Nhu nói, nếu bán cho nước ngoài thì nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn liều mạng đấu giá, đánh vỡ đầu cũng muốn có được.
Máu Vương rất rất hiếm hoi, trước mắt nước ngoài căn bản không ai có.
Âu Dương Thanh phụ trách thu gom vết máu trên tảng đá, anh ta thật cẩn thận, giống như đang đối mặt với trân bảo hiếm hoi trên thế gian.
"Bên này còn có!" Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn liên tục phát hiện mấy chỗ, hiển nhiên Lang Vương từng nghỉ ngơi ở đây, nơi mà nó ngồi hay nằm đều bị dính máu.
Có thể suy ra thương thế của nó nặng cỡ nào, vết thương cứ luôn trào máu ra bên ngoài.
Mọi người chia nhau ra mà thu gom máu sói.
"Chỉ những thu hoạch này thôi đã có thể bán ra giá trên trời!" Diệp Khinh Nhu rất xác định mà nói.
Đột nhiên, thân thể Sở Phong căng cứng, sau đó lập tức nhảy lên, quát: "Tránh ra!"
Hắn cảm giác được nguy cơ, thần giác đã mở ra, lúc này cái gáy hơi đau, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, có người đang dùng vũ khí nóng nhắm vào hắn.
Sở Phong nắm lấy Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn, ném mạnh anh ta tới phía sau một khối đá lớn.
Mấy người bọn họ phân tán ra các vị trí khác nhau, Sở Phong cứu lấy Đỗ Hoài Cẩn cách hắn gần nhất.
Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn rất mạnh, vị trí nằm trong top 50 dị nhân của cả nước, cho nên cũng không cần Sở Phong chiếu cố, nghe thấy cảnh báo thì nhanh chóng tránh đi.
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh dựng đứng lông tóc, mặc dù đang tránh né, nhưng cũng không trốn thoát được, đoằng một tiếng, anh ta bị bắn trúng, một tia máu văng lên.
Sở Phong mang theo cuồng phong vọt tới, tốc độ của hắn quá nhanh, đã gần bằng tốc độ âm thanh.
Hắn bắt lấy Âu Dương Thanh, mang theo anh ta mà di động, né qua làn đạn kế tiếp, vọt tới phía sau tảng đá.
Âu Dương Thanh bị bắn thủng cánh tay trái, máu tươi chảy xuôi, may mà không bị thương trúng chỗ hiểm.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng đôi tai to lại nhanh chóng rung động, anh ta hung tợn nói nhỏ: "Phía đông, có tất cả bảy người!"
Khi anh ta phẫn nộ, thính lực có vẻ càng lợi hại hơn, bởi vì cảm xúc dao động kịch liệt, nên năng lực đặc thù càng phát ra kinh người.
Sở Phong kinh ngạc, lúc này hắn cũng chỉ có thể đại khái cảm giác được, nơi đó có sáu bảy người, không thể tin được thính giác của Thuận Phong Nhĩ có thể phát huy vượt xa bình thường.
"Trên người bọn họ có vũ khí nóng hạng nặng, ẩn nấp cách đây hơn một ngàn năm trăm mét về phía Đông!" Thiên Lí Nhãn trốn sau tảng đá, nhưng vẫn nhìn trộm được đám người bên kia.
Có thể ngắm bắn ở khoảng cách ngoài một ngàn năm trăm mét, đây tuyệt đối là tay súng thiện xạ, không phải người bình thường.
"Quá ghê tởm, không thù không oán mà lại hạ sát thủ với chúng ta!" Âu Dương Thanh tức giận, suýt nữa anh đã chết ngay nơi này.
"Bọn chúng phát hiện chúng ta thu gom máu của Thương Lang Vương, tham lam ganh tỵ nên muốn cướp đi!" Trần Lạc Ngôn mở miệng.
Mấy người bọn họ đều nổi giận, tâm tư những người đó quá ác độc, quá đáng hận, vì cướp đi máu Thương Lang mà muốn trực tiếp giết người.
Vèo!
Sở Phong động, không ngó ngàng đến hỏa lực hung mãnh, hắn lao đi vun vút, thân thể tránh né được ánh lửa kinh khủng, nhằm về phía ngọn đồi thấp kia.
Diệp Khinh Nhu cũng theo sau, cô vươn đôi cánh trắng như tuyết, tựa như một thiên sứ cất cánh bay ngang trời, xinh đẹp mà lại mạnh mẽ, tỏa ra luồng sát khí đáng sợ.
Trên ngọn đồi kia, đồng tử của bọn người nọ nhanh chóng co rút lại, trong lòng sợ hãi, bởi vì người kia vậy mà lại có thể tránh thoát đạn pháo của bọn họ, quả không phải người mà.
Sở Phong quá nhanh, mỗi giây có thể đi hơn hai trăm sáu mươi mét, tốc độ đã gần bằng tốc độ âm thanh, hắn mạnh như lôi điện, vứt luôn Diệp Khinh Nhu biết bay ở đằng sau hít bụi.
Vèo một tiếng, hắn đã lao tới ngọn đồi.
Đoàng!
Có người nổ súng vào hắn, nhưng Sở Phong trực tiếp vươn tay, phịch một tiếng, chộp lấy viên đạn vào lòng bàn tay, thân thể không tổn hao gì.
"A... . ." Người nọ hoảng sợ kêu to.
Sở Phong phóng ra, nhóm người kia toàn bộ gãy xương bong gân, há mồm ói máu rồi ngã văng ra ngoài.
Bọn họ cực kỳ hoảng sợ, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, tốc độ của một người sao có thể nhanh như vậy? Hơn nữa hắn còn không sợ súng đạn!