Hoàng Ngưu càng khinh, nhanh chóng bấm ra một đoạn văn, trích từ bài Tiêu Dao Du của Trang Tử.
"Nhược phu thừa thiên đích chi chính, nhi ngự lục khí chi biện, dĩ du vô cùng giả, bỉ thả ác hồ đãi tai!"
Sở Phong bảo nó giải thích.
Hoàng Ngưu lắc đầu, như đang nói gỗ mục không cách nào điêu khắc, cuối cùng nó lại dùng câu chữ dễ hiểu mà giải thích cho hắn: "Thực nghĩa của Tiêu Dao, tránh thoát gông xiềng, siêu thoát vạn vật, không ỷ lại điểm nào, tuyệt đối tự do."
"Hoàng Ngưu chừng nào thì mày về?" Sở Phong hỏi, luôn bị con trâu này khinh bỉ, hắn rất muốn luận bàn với nó một trận.
"Tôi đã đến núi Côn Luân, có cây cối thần bí không ít, nhưng đều có đại yêu chiếm cứ, chờ tôi giành lại được một ngọn núi rồi nói sau."
"Vậy cảnh giới bây giờ của tao hẳn là hơn xa dị nhân ở giai đoạn Thức Tỉnh bình thường, có thể đấu một trận với thú vương hay không?" Sở Phong lại hỏi, hắn cảm thấy mình mạnh hơn so với dị nhân bình thường nhiều.
Hắn cho rằng, phân chia ba đại cảnh giới Thức Tỉnh, Gông Xiềng, Tiêu Dao này không khỏi quá mông lung không rõ ràng.
"Thức Tỉnh chính là một đại cảnh giới, nếu thật sự muốn chia nhỏ ra, thì có thể dùng đẳng cấp trong môn cờ vây của địa cầu các cậu, căn cứ vào miêu tả thì bây giờ cậu hẳn đang trong đoạn thứ tám hoặc chín gì đó của Thức Tỉnh."
Sở Phong nhìn thấy đoạn câu chữ này thì trong lòng cũng thêm được chút tự tin, khoảng cách giữa hắn và thú vương cũng không xa, thậm chí có thể nói là gần trong gang tấc!
Hắn hỏi kỹ thêm một bước, liệt kê hết ra các dị nhân mà hắn biết, sau đó tiến hành so sánh.
"Dị nhân bình thường cũng chỉ đang trong đoạn một đoạn hai của cảnh giới Thức Tỉnh, về phần cấp bậc của tên Kim Cương kia, hẳn đang ở đoạn bảy hoặc tám." Hoàng Ngưu cho biết.
Thức tỉnh đến đoạn bảy, đoạn tám, tuyệt đối là dị nhân cao thủ tuyệt đỉnh sinh ra trong lần dị biến lần này!
Dù sao, Hoàng Ngưu chỉ phân chia ra ba đại cảnh giới, cái tên Kim Cương kia về sau khẳng định có cơ hội chạm đến phạm vi thú vương.
Trước mắt, thú vương nằm trong cảnh giới Gông Xiềng, như rắn trắng, vượn già, tiên hạc đều đã nằm ở đỉnh cao!
Sinh vật cảnh giới Tiêu Dao thì không có trên địa cầu!
"Lần này tao muốn đi săn giết Thương Lang Vương." Sở Phong nói ra tình hình cụ thể cho Hoàng Ngưu biết, nhờ nó làm quân sư xem, có thể giết được Thương Lang Vương hay không.
"Đứt lìa cả người, vuốt gãy hết, mắt thì mù, tổn thương đến tình trạng này cũng chỉ còn lại chừng ba phần trăm chiến lực, nghe ra cũng có thể thử một lần." Hoàng Ngưu viết.
Sau đó, nó lại bổ sung: "Chủ yếu là con Thương Lang này mới rảo bước tiến lên cảnh giới Gông Xiềng, miễn cưỡng trở thành thú vương một phương, còn không sánh bằng Đại Lão Hắc đâu, cho nên có hy vọng giết được nó."
Nó vừa viết đến đây, trên màn hình lập tức hiện ra một cái bóng đen xì, Đại Hắc Ngưu im hơi lặng tiếng không biết khi nào đã đứng sau lưng nó, ngay lập tức vang lên một tiếng loảng xoảng, đạp cho nó một chân.
Hoàng Ngưu trực tiếp hôn mê.
"Không biết lớn nhỏ, cái gì mà Đại Lão Hắc, phải gọi là chú hoặc bác!" Con trâu đen răn dạy, sau đó nhe răng với Sở Phong, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói: "Thằng nhãi tôi cảnh cáo cậu, đừng dạy hư Hoàng Ngưu, cái gì mà Đại Lão Hắc, Hắc Lão Đại, sau này mà cậu còn dám nói, tôi trực tiếp lao đến thành phố Thuận Thiên mà trừng trị cậu đó!"
Ngay sau đó, nó quyết đoán cắt ngang video call thay cho Hoàng Ngưu.
Sở Phong giương mắt mà nhìn, không hiểu sao lại bị Hắc Lão Đại dạy dỗ một trận.
Ngày hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay gần với điểm cần đến.
Bọn Sở Phong trang bị vũ trang hạng nặng, được một chiếc xe thiết giáp đưa vào nơi sâu bên trong cao nguyên Vân Quý, tiến đến lối vào vùng núi Hồng Hoang nọ.
"Đối với dị nhân mà nói, bức xạ hạt nhân bình thường không phải vấn đề lớn, mọi người đủ sức chống cự, nhưng để đảm bảo an toàn, các vị vẫn nên mặc quần áo chống phóng xạ vào."
Nhân viên hậu cần chuẩn bị đầy đủ, bảo bọn họ đều mặc chiến phục làm bằng chất liệu đặc biệt vào.
Mặt đất khô héo, không có một ngọn cỏ, bên ngoài núi Hồng Hoang đã hoàn toàn hóa thành đất chết, không còn lại chút sức sống nào cả.
Năm người Sở Phong, Diệp Khinh Nhu thì bước vào đất chết, tìm kiếm Thương Lang Vương!
Trong núi không khí trầm lặng, không còn lại chút gì cả. Bởi lẽ nhiệt độ trung tâm vụ nổ hạt nhân có thể đạt tới một trăm triệu độ C, bất cứ sinh vật nào cũng không thể sống sót.
Đáng tiếc, lúc ấy Thương Lang Vương tránh được vị trí trung tâm.
Ngày trước mảnh đất này cổ thụ che kín bầu trời, nhưng bây giờ nơi trung tâm cả tro tàn cũng không có, toàn bộ đều bị nóng chảy ra hết.
Mấy người họ đi vào bên trong, dọc theo con đường mọi sự sống đều đã tan biến, không nhìn thấy cái gì, mảnh rừng nguyên thủy xanh um này đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Phóng xạ cực kỳ ghê gớm, tạo nên một cảm giác áp lực cực lớn trong khu vực này, tuy rằng không nhìn thấy được, nhưng vẫn có thể cảm nhận ra vô số xạ tuyến đan vào dày đặc.
Nếu người thường bước vào đây, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn người Sở Phong, Trần Lạc Ngôn, Diệp Khinh Nhu đều là cao thủ, cũng coi như đỉnh cấp trong giới dị nhân, cho dù không mặc quần áo chống phóng xạ thì vấn đề cũng không lớn.
Nhưng họ vẫn cảm thấy tim đập liên hồi khi bước vào mảnh đất chết chóc này.
Vùng núi trụi lủi này không có lấy một con dã thú, cỏ cây đã hoàn toàn tan rã hết, đây là một nơi đã hoàn toàn chết chóc, nếu đổi lại bọn họ bị vũ khí hạt nhân nhắm vào, vậy kết quả cuối cùng sẽ ra sao?
Thú vương mà còn thê thảm như vậy, vậy dị nhân càng không chống lại nổi, trong nháy mắt thôi sẽ bị nung khô, bốc hơi!
"Tìm được rồi, ở trong này!" Đột nhiên, Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn mở miệng, chạy nhanh về phía trước.
Anh ta nói tìm được, cũng không phải phát hiện Thương Lang Vương, mà là tìm được cái khe đất nọ - nơi ẩn thân tránh né vụ nổ hạt nhân của Thương Lang Vương ngày đó.
Khe đất tối mịt, nó thông đến sâu tít bên dưới lồng đất, giúp cho Thương Lang tránh được một kiếp.
Hai mắt Thiên Lí Nhãn sáng bừng kim quang, lúc này anh ta rất trịnh trọng, không còn cợt nhã nữa mà là nghiêm túc tìm kiếm dấu vết của Thương Lang Vương, muốn từ nơi này mà một mạch truy tìm tiếp.
Quả thật chính là chỗ này, nó tương tự như trong hình ảnh mà thiết bị thăm dò chụp được, trên mặt đất còn có dấu vết do con sói xám kia để lại.
"Có người đã tới đây!"
Đỗ Hoài Cẩn nhíu mày, bởi vì vết máu khô cạn ở nơi này đã bị người ta lấy đi rồi.
"Máu sói nhễu lên đất sẽ mất đi hoạt tính, chẳng lẽ còn có thể dùng được sao?" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nghi ngờ.
"Đối với các thế lực lớn mà nói cho dù là máu đông, máu khô, cũng đáng để nghiên cứu chi tiết, dù sao bọn họ còn chưa bao giờ có được hàng mẫu của máu thú cấp vương." Trần Lạc Ngôn nói.
Trước mắt mà nói, chỉ có quốc gia có được thi thể của Ưng Vương, mà còn là do tiên hạc của núi Thục Sơn đánh chết, sau đó quân đội đến chở đi trước.
Những phòng thí nghiệm hàng đầu trong nước đang cố gắng hết sức mà xét nghiệm và phân tích loại máu của Ưng Vương, nghe đồn máu cấp vương thần bí khó lường, có được không ít công năng.