"Còn có kim loại như vậy à?" Ngay cả Sở Phong cũng kinh ngạc, thật ra hắn lại muốn thử so sánh với đoản kiếm đen của mình, không biết cái nào càng cứng và sác bén hơn nữa.
"Hy vọng chúng ta đều có thể bình an trở về!" Trần Lạc Ngôn mở miệng.
Ngọc Hư Cung chuẩn bị chu đáo như vậy, chứng tỏ nhiệm vụ phi thường gian khổ.
Không giống với máy bay bình thường, trên chiếc máy bay chở người này có thể liên lạc với bên ngoài, mấy người họ đều trước sau đứng dậy gọi điện thoại cho người nhà.
Sở Phong báo cho cha mẹ, hắn phải bế quan luyện quyền, mấy ngày gần đây sẽ không thể về nhà.
"Thẳng lỏi con, mẹ rành bây quá rồi, đi coi mặt mà làm cho hỏng bét ra, còn trêu chọc Khương Lạc Thần, giờ con đang trốn tránh không dám về nhà đúng không hả?" Vương Tĩnh chất vấn hắn.
Giọng bà không nhỏ, mấy người chung quanh đều nghe thấy hết.
Nhất là Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nghe được rõ ràng, ngồi đó mà đá lông nheo với hắn.
Kể cả Diệp Khinh Nhu cũng hé miệng, xì một tiếng bật cười.
Sở Phong nhanh chíng chấm dứt cuộc gọi, sau đó kêu Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ lại đây, cảnh cáo hai người bọn họ, về sau không được mở ra năng lực đặc thù nhìn lén nghe lén hắn, nếu không thì mỗi ngày đi luyện quyền cùng hắn.
Hai người mang vẻ mặt cầu xin, lần trước đi luyện quyền một lần với Sở Phong thôi mà thiếu chút nữa đã tàn phế, hai người biết đó là cố ý giáo huấn bọn họ mà thôi.
Hiện tại lại bị cảnh cáo!
Cách đó không xa, Diệp Khinh Nhu cười đẹp như hoa.
Trần Lạc Ngôn rất ổn trọng mà nhìn ngoài cửa sổ.
Từ trên cao nhìn xuống thì đây vẫn là trái đất của ngày nào, mặt đất như không có biến hóa bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều biết điều đó không có khả năng.
Mặt đất ẩn giấu không gian chồng chất, cho dù là không trung cũng đã biến đổi, trở nên không cách nào hiểu được.
"Hình như chúng ta đang đi vòng quanh?" Sở Phong kinh ngạc.
"Đúng vậy, có vài khu vực nhìn thì trời quang mây đãng, nhưng thật ra rất nguy hiểm, tùy tiện xông vào sẽ bị lạc trong không gian xếp chồng thần bí." Người phụ trách hậu cần trên máy bay giải thích.
Mở ra tuyến đường an toàn này rất gian nan, họ phải đánh đổi cái giá không nhỏ, dùng máy bay không người lái liên tục thực nghiệm bay qua thì mới phát hiện một con đường an toàn có thể tin được.
"Nguy hiểm nhất là gặp phải hung cầm, nhưng bây giờ chúng ta có chuẩn bị đầy đủ rồi, có thể báo động trước, sẽ có lưới hỏa lực tập trung."
Chỉ cần không phải gặp trúng cầm vương thì vấn đề không phải quá lớn.
"Không trung nguy hiểm đến vậy ư." Trần Lạc Ngôn nhíu mi.
"Em gái Khinh Nhu à, nếu thật sự có chuyện đó thì em phải bảo vệ mọi người rồi." Sở Phong cười nói, bởi vì chỉ có cô ấy có thể bay lên trời.
Diệp Khinh Nhu cười cực ngọt, phi thường quyến rũ, đôi mắt to lấp lánh mà nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ mang mọi người bay."
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: "Nếu thật sự gặp phải chuyện không may thì lão đại ôm thắt lưng cô, tụi này ôm đùi và cánh tay cô, cứ vậy mà tiến lên trời xanh đi."
"Đi chết đi!" Diệp Khinh Nhu một chân đá bay anh ta ra, anh ta ngã lăn trên ghế sa lon.
Buổi chiều, bọn họ đều trở lại phòng của mình để nghỉ ngơi, Sở Phong đóng cửa phòng lại là nghĩ ngay đến việc liên lạc với Hoàng Ngưu, nhưng lại có chút không yên lòng.
Tuy cửa phòng đóng lại rồi sẽ rất cách âm, nhưng có mặt Thuận Phong Nhĩ, hắn vẫn không thể không đề phòng.
Đối với lần này, phương pháp giải quyết vấn đề của Sở Phong rất đơn giản, thô bạo, hữu hiệu.
Hắn mỉm cười gõ vang cửa phòng của Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh, sau đó đi vào.
"Lão Đại, mau ngồi đi."
Rầm!
Kết quả, nụ cười trên gương mặt Âu Dương Thanh cứng lại, trợn trắng rồi ngất đi, sau đó được Sở Phong đặt lên giường, đắp kín mền, rơi vào giấc ngủ say.
Cơn mộng này hơi bị thảm, Âu Dương Thanh không ngừng mơ thấy mình bị người ta lấy chùy sắt gõ vào đầu.
"Rốt cục cũng an tâm rồi!" Sở Phong đóng cửa phòng lại giúp anh ta, rồi trở về phòng mình.
Hắn liên hệ với Hoàng Ngưu ngay lập tức, mở video call ra mà gọi.
"Hoàng Ngưu, ban đêm khi tao tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, làn khói đen lạnh buốt kia càng ngày càng đậm, sau đó cả người tao rất thoải mái, tiến hóa rõ ràng, cái này có phải so sắp đột phá hay không?"
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Ngưu nghe vậy thì lập tức giơ một chân về phía hắn, nó đang tiến hành khinh bỉ, bởi vì nó biết Sở Phong lại muốn cố ý kích thích nó đây mà.
"Bây giờ tao phải đi giết thú vương, mày nói xem có thể thành công không?" Sở Phong hỏi.
"Muốn chết hả!" Hoàng Ngưu chỉ đơn giản đáp lại ba chữ.
"Chênh lệch giữa tao và thú vương rốt cuộc lớn đến mức nào vậy?" Đây là vấn đề Sở Phong luôn muốn biết rõ.
"Lệch một đại cảnh giới." Hoàng Ngưu gõ chữ, còn nghiêm túc cảnh báo hắn đừng có đi bậy.
Sở Phong lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêm trang thỉnh giáo, rốt cuộc có tất cả bao nhiêu cảnh giới, phân chia như thế nào, hắn cực kỳ chờ mong.
Bởi vì, hắn đã tiến hành phương pháp hô hấp một đoạn thời gian, rất muốn biết thế giới của Hoàng Ngưu định vị cường giả như thế nào.
Hoàng Ngưu nghĩ nghĩ, quyết định kiên nhẫn nói cho hắn biết, để tránh hắn lỗ mãng làm việc, không biết trời cao đất rộng mà đi trêu chọc thú vương thật.
Thức Tỉnh, Gông Xiềng, Tiêu Dao, đây là ba cảnh giới lớn mà Hoàng Ngưu viết ra.
Sở Phong không có nói đùa nữa, mà thực trịnh trọng nhờ nó nói tỉ mỉ.
"Thức Tỉnh, cảnh giới này giống như tên của nó, như các dị nhân mà cậu thấy đó, họ đều là người bước đầu thức tỉnh, thức tỉnh ước số thần bí nào đó ngủ say trong cơ thể, mở ra năng lực đặc thù." Hoàng Ngưu sợ nói quá phức tạp thì hắn khó lòng hiểu nổi, cho nên trực tiếp dùng cách nói dễ hiểu nhất để giải thích.
"Gông Xiềng, chờ một ngày cậu có thể chân thật nhìn đến trên thể phách của mình có từng sợi từng sợi gông xiềng, như vậy cậu đã có thể quyết đấu với thú vương. Con rắn trắng trên núi Thái Hành Sơn, vượn già của núi Tung Sơn và tiên hạc Thục Sơn đều đã đến cảnh giới này rồi." Hoàng Ngưu nói về cảnh giới thứ hai một cách thông tục dễ hiểu.
"Tiêu Dao, trên địa cầu không có sinh vật này, rất cao cấp, khủng bố khôn cùng, khó mà đạt tới cảnh giới này." Hoàng Ngưu lắc đầu.
"Nói cụ thể cảnh giới cuối cùng chút đi." Sở Phong muốn biết tình hình cụ thể.
"Tránh thoát Gông Xiềng, Tiêu Dao thế gian, chính là ý nghĩa đơn giản nhất trực tiếp miêu tả về cảnh giới này. Muốn hiểu thấu triệt, thì có thể đi đọc ‘Tiêu Dao Du’ của Trang Tử ấy." Hoàng Ngưu viết.
Sở Phong hơi câm nín không biết nói gì, để biết rõ cảnh giới thứ ba mà còn phải đi xem sách cổ à?
"Đây là một cuốn sách hay, ẩn chứa chân lý của đại đạo, đáng để lật xem." Kế đó, Hoàng Ngưu bắt đầu khinh bỉ, ghét bỏ Sở Phong đọc sách quá ít, còn là người địa cầu không vậy, cả một ít sách cổ hữu dụng cũng chưa xem qua.
Sở Phong muốn đánh nó, cư nhiên bị một con nghé vàng ngoại lai khinh bỉ, châm chọc hắn thất học, quả nhiên không cách nào nhịn được nữa mà!
"Tao từng đọc Tiêu Dao Du rồi, nhưng không phát hiện chân lý đại đạo mà mày nói!" Sở Phong nói.