"Cậu ta có thể!" Lục Thông giơ tay chỉ về hướng Sở Phong.
Sau đó, cụ lại bổ sung: "Đây là một đại cơ duyên, chỉ cần các cô cậu dám đi, có thể cho các cô cậu một phần máu trên người Thương Lang Vương!"
Điều này làm Trần Lạc Ngôn chấn động, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khinh Nhu nở rộ thần quang, điều kiện này quá sức mê người.
"Còn không động lòng sao, máu của Thương Lang Vương là vô giá, cũng không biết có bao nhiêu người mong muốn có được, các nước đều muốn nghiên cứu một phen, bởi vì người ta suy đoán nó có thể xúc tiến sinh vật tiến hóa."
Hơn nữa, Lục Thông cho họ biết, mấy chi đội nằm gần cao nguyên Vân Quý đã lên đường qua đó, thề phải chém được đầu của con sói xám nọ.
"Nó vào núi Hồng Hoang rồi, quân đội không thích hợp tiến vào, trong đó tín hiệu liên lạc không kết nối được, thậm chí căn bản không có tín hiệu." Lục Thông nói.
"Lão Đại, chúng ta đi đi, liều mạng luôn, đoạt được máu thú vương là có thể tiến hóa đó!" Đỗ Hoài Cẩn không bình tĩnh mà nói.
Diệp Khinh Nhu cũng gật đầu, tuy gợi cảm xinh đẹp, nhưng vào thời khắc mấu chốt cô ta cũng rất to gan, cô ta muốn đi cao nguyên Vân Quý giết Lang Vương.
"Khi nào chúng tôi có thể tiến vào Vùng đất Phong Thiền?" Trần Lạc Ngôn mở miệng.
"Thực lực các cô cậu còn chưa đủ, leo không lên được, tùy tiện xâm nhập chỉ có nước oan mạng, nơi đó cũng không phải chỉ có một con thú vương!" Lục Thông khuyên răn.
"Được, vậy chúng tôi đến cao nguyên Vân Quý trước!" Trần Lạc Ngôn cũng đồng ý, y muốn trở nên càng mạnh, y sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
"Tôi muốn hỏi một câu, nếu lỡ không hoàn thành được nhiệm vụ cũng không bị gì đúng không?" Sở Phong mở miệng.
"Ừ, không có trừng phạt." Lục Thông gật đầu.
"Được, có thể đi thử xem!" Sở Phong nở nụ cười.
Thời gian cấp bách, ngay trong ngày hôm đó, bọn họ lập tức xuất phát, leo lên chiếc trực thăng cỡ lớn mà bay từ bắc xuống nam.
Máy bay rít gào mà bay thẳng một mạch về phương nam.
Hiển nhiên, chiếc máy bay chở người cỡ lớn này đã trải qua cải tiến, nó chuyên chuẩn bị cho các dị nhân đi chiến đấu, trang hoàng bên trong rất sang trọng.
Đỗ Hoài Cẩn được xưng là Thiên Lý Nhãn, từ sau khi đăng ký đến giờ thỉnh thoảng đôi mắt cứ tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Anh ta đúng là có chút kích động, có thể nói trong buồng máy bay này quá xa hoa, có phối cả phòng họp, nhà ăn vân vân, hoàn toàn khác với loại bình thường hay ngồi.
Về phần rạp chiếu phim, bồn tắm lớn đá cẩm thạch, phòng nghỉ gì đó cái gì cần có đều có hết.
Ngoài ra còn có một kho vũ khí, bên trong có hết các loại vũ khí lạnh mà chuyến này bọn họ có thể cần dùng đến, còn có cả vũ khí nóng được người ta đặc biệt bảo dưỡng.
Lúc này, bọn họ đi vào phòng họp.
Không gian trống trải, sắc màu thiên ấm, thậm chí có chút đẹp đẽ quý giá, bàn dài, sô pha hội nghị đều là màu vàng nhạt, rất có cảm giác của cung điện trên không trung.
Có người đặc biệt chờ ở chỗ này để giới thiệu tình trạng của Thương Lang Vương cho năm người Sở Phong biết.
Việc này lấy năm người Sở Phong là nhân vật then chốt, các nhân viên đi theo còn lại đều là vì phục vụ cho bọn họ.
Tỷ như, một người trung niên hiện đang mở máy chiếu lên, giới thiệu lại cho bọn họ về các tình huống của Thương Lang Vương, về chiến lực của nó khi trong trạng thái đỉnh cao, trị số sinh mệnh sau khi đã suy nhược vân vân.
Ông ta rất chuyên nghiệp, từ đầu tới đuôi đều phân tích rõ ràng trật tự.
"Thật đáng tiếc, Thương Lang Vương không nằm ngay trung tâm vụ nổ hạt nhân, cho nên nó tránh thoát một kiếp, nhưng dù vậy cũng đã bị toi hơn nửa cái mạng."
Đây là nguyên nhân trọng yếu nhất giúp Thương Lang Vương có thể sống sót được.
Ngoài ra, nơi đó có một cái khe nứt, nó chui đầu vào đó, liều mạng mà đào đất, đào liên tục xuống phía dưới, tránh được nhiệt độ khủng bố mà thân thể nó không cách nào chịu nổi.
Về phần phóng xạ thì lại không ảnh hưởng quá lớn đến nó.
Nó ẩn nấp dưới lồng đất mấy ngày liền, cuối cùng mới dám ngoi lên, kết quả lại bị thiết bị thăm dò để ở nơi đó chụp được hình ảnh, dẫn đến kinh động quân đội.
"Con sói già này thật là mạng lớn!" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh thở dài.
Trước sau hao tổn hết hai quả đạn hạt nhân, thế mà còn chưa thể giết chết nó, còn để nó vùng vẫy trốn vào núi Hồng Hoang, sức sống này thật sự phi thường khủng bố.
Nhưng mà, làm người ta hơi an tâm là, vũ khí hạt nhân quả thật có thể giết chết thú vương, nó có thể sống được là bởi vì không nằm ở trung tâm vụ nổ.
Kế tiếp, một nhà động vật học mở miệng, giảng giải về tập tính của loài sói.
Chẳng sợ con Thương Lang này đã thành tinh, không thể coi như một dã thú bình thường, nhưng nó ghê gớm đến mấy cũng là một con sói, có vài thiên tính đảm bảo không thể đổi được.
Sau đó, nhân viên y tế xuất hiện, phát cho bọn Sở Phong mỗi người một lọ thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu tím trong suốt, mang theo chút sương khói.
"Đây là liều thuốc cứu mạng, chỉ cần những vị trí quan trọng như trái tim, đầu không bị thương quá mức nghiêm trọng, uống nó xong là có thể kéo dài mạng sống mấy giờ để chờ đợi cứu viện."
"Còn có thứ như vậy sao?" Đỗ Hoài Cẩn kinh ngạc, da mặt dày lên suy nghĩ muốn lấy thêm vài lọ, bởi vì tác dụng này quá hữu hiệu, nhiều một lọ chẳng khác nào nhiêu thêm một cái mạng.
"Xin lỗi, vật chất cần để luyện chế loại thuốc này rất hi hữu, trước mắt chỉ mới chế ra được chút ít này thôi." Một bác sĩ đã khá lớn tuổi lên tiếng.
Hành động lần này của đám người Sở Phong có cấp bậc rất cao, cho nên mới được trang bị loại thuốc này, nếu chấp hành nhiệm vụ bình thường thì căn bản không thể cung cấp được.
Tiếp theo, một người hiểu biết khí hậu cùng địa lý của cao nguyên Vân Quý giảng giải hoàn cảnh nơi đây cho bọn họ.
Đến tận bây giờ, bất kể là Sở Phong hay Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn vân vân, đều đã động lòng, yên tâm mà gia nhập Ngọc Hư Cung, các loại chuẩn bị đều rất đầy đủ.
Hơn nữa, cả một chiếc máy bay đều coi bọn họ là trên hết, phục vụ rất đúng chỗ.
Kế tiếp, cũng có chuyên gia dạy họ làm cách nào hạ độc Thương Lang Vương, không sợ việc to tát chỉ sợ chuyện không may xảy ra, mọi loại thủ đoạn đều phải dự phòng sẵn.
Cuối cùng, bọn họ lập tức được dẫn vào kho vũ khí, chọn lựa vũ khí thích hợp, vũ khí lạnh thì từ dao găm đến giáo dài, cần cái gì có cái có, còn có cả ống phóng tên lửa tiện cho việc mang theo, bày đầy cả ra đấy.
Mấy người họ đều chọn lựa vũ khí mình cần, sau đó có người đặc biệt chà lau, kiểm tra có chỗ thiếu hụt hay không giúp bọn họ.
Khi trở lại cabin đằng trước, Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nhỏ giọng nói: "Lúc nãy tôi có hỏi thăm một chút, cái lọ thuốc cứu mạng màu tím kia nếu mua thì ít nhất phải tốn đến năm triệu Cửu Châu."
Anh ta cứ như tên tham tiền mà ôm chầm chập cái lọ thủy tinh vào ngực, không đến đường cùng, anh ta tuyệt đối không sử dùng.
Đỗ Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng mở miệng, nói: "Cứ như đang nằm mơ ấy, vừa rồi tôi cũng hỏi thăm, mớ vũ khí này đều được luyện chế từ kim loại đặc thù, nó mới sinh ra sau khi thiên địa dị biến, giá cả đắt đến dọa người, nghe nói, mỗi một bộ trang bị người chúng ta có được, ít nhất cũng phải mấy triệu."