Chu Ỷ Thiên cười lớn không ngừng, tấm hình lan truyền trên mạng đã được anh ta tải về, lưu lại cất giữ.
"Chờ bộ phim vượt thời đại của mình công chiếu, đây là một trong những đòn sát thủ, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành tin tức động trời, hiện tại để các người đè xuống trước, đến lúc đó tôi lại tung ra, ha ha... "
Sau đó, anh ta nhanh chóng liên hệ với Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ, tìm bọn họ xác nhận tình huống.
"Đạo diễn anh tìm tôi à? A, đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy thật, lúc ấy tôi có mặt ngay hiện trường chứ đâu." Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nhắc đến chuyện này là kích động, cuối cùng lại nói: "Tôi còn tự tay chụp tấm hình phấn khích là lão đại tụi tôi vươn tay bắt lấy Khương Lạc Thần nữa, chỉ tấm hình này thôi, nếu thật sự tung ra thì chính là động đất cấp mười hai luôn, nhưng tôi không dám, sợ lão đại sẽ khử luôn tôi mất."
"Gửi ảnh qua cho tôi đi, nhớ kỹ, cậu không thể tự ý đăng lên mạng đâu đấy, phải chờ tới thời cơ mới ra chiêu được." Chu Ỷ Thiên bàn bạc với Thuận Phong Nhĩ, sau khi nhìn thấy tấm ảnh thì hưng phấn thiếu chút nữa bất tỉnh luôn.
Cẩn thận mà tính toán thì đòn sát thủ trên tay anh ta có tới mấy cái, đến lúc đó đăng lên một hai cái đã là một cơn sóng thần, liên tục đăng mấy đợt thì tuyệt đối có thể sôi trào cả lên.
"Kim Cương cưỡi heo, nữ thần hẹn Ngưu Vương..." Anh ta đang từ từ bố trí, cẩn thận cân nhắc.
...
Khương Lạc Thần đau đầu, cô biết, mặc dù trước tiên cắt bỏ hết hình ảnh bị tuôn ra ngoài, cũng kịp thời nói chuyện với người tung tin lên, nhưng về sau khẳng định còn có phiền toái đang đợi.
Đồng thời, cô thật hận không thể cài bom nổ tung tòa soạn Vương Đức, nói cô hẹn hò với người đàn ông thần bí thì thôi đi, còn viết cái gì mà ra ngoài... Quá ghê tởm.
Nhưng mà, tòa soạn này sớm đã mất đi lòng tin của công chúng, không được mấy người tin tưởng, sức ảnh hương của nó không lớn mấy.
"Sở Phong, nam, cao 179 cm, chưa lập gia đình, sinh ra ở trấn Thanh Dương, dưới chân núi Thái Hành... "
Hiệu suất của Bồ Đề Cơ Nhân rất cao, đã lập tức đưa đến cho Khương Lạc Thần một ít tư liệu cơ bản, đều là về Sở Phong.
"Hả, đại học vừa mới tốt nghiệp, trường học kia lại không tệ lắm, tôi nhớ Lâm Nặc Y cũng tốt nghiệp từ đó ra." Khương Lạc Thần chậm rãi lật xem tư liệu.
Ngọc Hư Cung, Sở Phong ngây người ở nơi này rất lâu, buổi tối cũng không về nhà, muốn ở lại đây qua đêm.
Hắn nhớ nằm lòng quyển quyền pháp này, lấy ra so sánh với quyển quyền phổ kia của Trần Hải, hắn phát hiện hai cái không có điểm khác biệt quá lớn, chẳng qua quyển của Trần Hải không có bất kỳ hình ý nào của mười hai hình.
Đó là bí mật không truyền lại!
Trần Hải biết được một ít, không biết có phải là chân truyền hay không, nhưng gã từng sử dụng long hình, hổ hình, hùng hình, nhưng đáng tiếc là trên người gã ta không có sách cổ tương quan.
Quyển bí kíp trong Ngọc Hư Cung này ghi lại xà hình, hùng hình, ưng hình, hắn đã khắc vào trong đầu.
Sở Phong cứ luyện quyền lặp đi lặp lại trong này, ra tay rất nhanh, tràn đầy sinh lực, thậm chí xuất hiện tiếng sấm, đến cuối cùng còn phát ra tiếng ưng kêu một lần!
Hắn gần như đã đánh ra ưng hình!
Phải biết là, mười hai hình hình ý nhìn thì đơn giản đấy, nhưng kẻ thật sự có thể luyện đến nơi đến chốn cũng không có mấy ai, có một vài lão quyền sư nghiên cứu cả đời, hiểu được một hai hình cũng đã không tệ rồi.
Có người nói qua, một hình thôi cũng đủ để hưởng cả đời.
Nếu có thể luyện thành hết cả mười hai hình, vậy thì có thể lên trời xuống đất.
Nhất là thời đại trước mắt có dị quả, có phấn hoa có thể xúc tiến thân thể tiến hóa, đối với người luyện quyền mà nói thì không khác gì cơ duyên hàng đầu.
Có lẽ, có người có thể luyện thành toàn bộ mười hai hình hình ý, vươn lên cảnh giới cao nhất.
Sở Phong có Đại Lực Ngưu Ma Quyền trong tay, lòng hắn có điểm tựa vào, có được mười hai hình thì cực kỳ tốt, mà nếu không chiếm được hắn cũng không quá thất vọng.
Sáng sớm, Ông lão Lục Thông tự mình đến tìm Sở Phong, sắc mặt cực kỳ trầm trọng.
"Xảy ra chuyện gì à?" Sở Phong hỏi.
"Cậu đi rửa mặt ăn sáng trước đi, mọi người đến hết rồi nói một lần."
Cuối cùng, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn, Đỗ Hoài Cẩn, Âu Dương Thanh đều tới hết, người trong đội ngũ của bọn Sở Phong đã có mặt đầy đủ.
Mọi người đều không rõ cớ sự gì, mới sáng sớm mà cụ đã sa sầm sắc mặt, kêu hết bọn họ đến đây, cứ như thể ai thiếu nợ cụ một trăm vạn vậy đó.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với phong cách cười híp cả mắt của cụ vào thường ngày.
"Xảy ra chuyện lớn!"
Cụ lên tiếng, ngồi xuống trong phòng họp, chiếu một tấm hình lên màn hình lớn, ngay lập tức mọi người có mặt ở đây chấn động.
Thương Lang Vương!
Nó còn chưa chết, lại xuất hiện nữa!
Tấm hình đầu tiên, nơi đó cả một ngọn cỏ cũng không có, cả khung cảnh đều bị cháy xém, một con sói to lớn từ dưới mặt đất chật vật bò lên, da lông của nó tróc cả ra, xương sọ đã rạn nứt, răng cũng gãy lìa.
Nhưng mà, đúng là nó còn sống, gian nan giãy dụa chui ra từ dưới lòng đất.
"Làm sao có thể, không phải đã giết nó rồi sao?"
"Tin tức mới nhất, nó quả thật chưa chết!" Ông lão Lục Thông trầm giọng mà nói, đây tuyệt đối là tin hỏng bét nhất.
"Điều đáng mừng duy nhất chính là, nó bị thương quá nặng, thực lực giảm xuống rất nhiều, lần này sẽ không thoát trốn được nữa!" Lục Thông cho bọn họ xem tấm hình phía sau.
Bọn họ đều rất giật mình, sâu sắc cảm thấy sinh mạng của Lang Vương quá ngoan cường.
Phía sau con sói khổng lồ chỉ còn dính lại một bộ phận thân thể, hai chi trước thì vẫn còn, nhưng móng vuốt gì cũng đã rơi rớt hết, máu me bê bết cả ra.
Thắt lưng và bụng của nó đều đã biến mất!
Mà cho dù là vậy, nó vẫn chưa chết.
Phía sau còn có hình ảnh càng rõ ràng, nó đã mù một con mắt, chỉ còn lại một con, đầu cũng bị nóng chảy một góc nhỏ.
"Thực lực của nó không còn trong trạng thái đỉnh cao, phái ra dị nhân là có thể giết nó, Ngọc Hư Cung đã quyết định chặt đầu của nó mang về để kinh sợ thiên hạ, răn đe cảnh cáo!" Ông lão Lục Thông trịnh trọng nói.
Nếu có thể chém đầu con Thương Lang Vương này xuống, đưa đến thành phố Thuận Thiên cho người người tham quan, vậy nhất định sẽ đưa đến tác dụng uy hiếp cực kỳ lớn.
"Nói thế nào đi nữa thì nó cũng là một sinh vật cấp vương, cử dị nhân bình thường đi cũng chỉ có nước chịu chết." Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn nói.
Dính đến đại sự liên quan đến sống còn, anh ta không dám nói đùa nữa, anh ta rất nghiêm túc thảo luận, vì dù thế nào anh cũng không muốn uổng mạng.
"Nó là con yếu nhất trong thú vương, khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới kia, mà nay lại bị thương nặng như vậy, theo tính toán thì thực lực còn không bằng ba phần trăm lúc ban đầu." Lục Thông giới thiệu.
"Vậy cũng vô cùng nguy hiểm, thú vương với thực lực một phần ba mươi cũng rất khủng bố, thử nghĩ xem ba mươi người chúng ta có thể đánh thắng một con thú vương đang khỏe mạnh lành lặn không nào?" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nói.