Sở Phong vừa về đến nhà thì đã bị Vương Tĩnh đang ngủ trưa phát hiện, bà lập tức đứng dậy đi ra, gương mặt đầy nét cười, cực kỳ chờ mong, hỏi: "Thế nào?"
"Mới gặp bất ngờ, quá trình thoải mái, tình tiết khúc chiết, kết cục tạm được." Sở Phong thuận miệng nói.
"Nói tiếng người!" Vương Tĩnh lườm hắn.
Sở Phong như rất cảm khái mà nói: "Cô gái đó không tồi, quả thật rất được, nhưng mà có điều, quan niệm của hai con có chút bất đồng, phỏng chừng cô ta sẽ nhớ đến con cả đời."
Vương Tĩnh nghi ngờ, nói: "Nói gì mà thấy ớn vậy, còn nhớ con cả đời nữa? Không phải con làm gì người ta rồi đó chứ, mẹ cảnh cáo con, đừng làm bậy đó!"
"Không có, một cô gái trong trẻo không dính bụi trần như vậy mà, con nào dám. Được rồi, con đi coi mắt xong xuôi, giờ con còn hơi đói á, ăn xong thì con đi ngủ trưa đây." Sở Phong chạy vào phòng bếp.
"Con nói rõ ràng cho mẹ, tình huống rốt cục là thế nào, có hài lòng với cô gái kia không. Không phải con đi ra ngoài ăn cơm à?" Vương Tĩnh đuổi theo sát nút, muốn hỏi đến tột cùng là thế nào.
Sở Phong vội vàng ăn xong rồi nói: "Mẹ, mẹ đừng quan tâm, cô ta sẽ nhanh chóng trở thành minh tinh, lập tức nổi tiếng ngay, cô ấy khác với con lắm."
Hắn tương đối chột dạ, nói tùy tiện có lệ cho qua, sau đó chạy về phòng của mình, đóng cửa lại gọi thế nào cũng không mở, quả thật là đang giả chết.
"Cái gì vậy, cô bé kia sắp thành minh tinh, cho nên chướng mắt con trai của mẹ à, vậy cũng quá quắt quá!" Vương Tĩnh có chút bất mãn, bà bất bình thay Sở Phong.
Hơn nữa, con trai bà là cao thủ trong giới dị nhân, trong thời buổi này xét ra thì cũng đâu có kém cạnh gì.
"Không được, mẹ phải đi hỏi người chị em tốt kia một câu, cháu gái của bà ta có phải tầm mắt cao quá mà xem thường Tiểu Phong nhà chúng ta hay không."
Trong phòng, lỗ tai Sở Phong đang dựng thẳng lên, nghe thấy thế thì vội vàng mở cửa, nói: "Mẹ, việc này mẹ đừng nhúng tay vào!"
Nhưng mà, nửa giây sau, Vương Tĩnh vẫn đã bắt máy nói chuyện với bên kia.
"Cái gì, cháu gái bà trở về cũng không để ý đến bà à? Nhưng mà Sở Phong nhà chúng tôi trở về nói, hình như là cháu bà sắp trở thành minh tinh, cho nên mắt cũng cao lắm."
"A, ý bà là, cháu bà nói Tiêu Phong nhà chúng tôi dê nó á? Không thể nào, con trai tôi bộ tôi không biết sao, tuyệt đối không có khả năng!"
"Tại sao lại nói đến Khương Lạc Thần chứ, bà nói nó sắp lên đầu đề trang báo với với cô ta à? Không cần, Tiểu Phong nhà chúng tôi không cần tạo tai tiếng như vậy!"
"Cái gì, không phải tai tiếng, lại là chuyện gì vậy chứ?!"
...
Sở Phong nghe thấy mẹ hắn đang trò chuyện với bác gái của Hạ Thiên Ngữ, biết cái nhà này tạm thời không có cách nào ở lại nữa, hắn nhanh chóng rời giường, quyết đoán bỏ chạy.
"Đến Ngọc Hư Cung nghiên cứu Hình ý quyền đi vậy."
Quả nhiên cũng không bao lâu sau, Vương Tĩnh đã bắt đầu liên hệ với hắn, lần đầu hắn không dám nhận, kết quả lần thứ hai, lần thứ ba... Điên cuồng mà oanh tạc đến đây.
Sở Phong vội vàng bắt máy, giành trước mở miệng, nói: "Mẹ, con đã nói với mẹ, con luyện công ở mật thất Ngọc Hư Cung, ngàn vạn lần đừng quấy rầy con, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy! Còn nữa, hai ngày này con sẽ không về nhà, phải ở bên này tìm hiểu một môn thần công cổ đại!"
Nói xong, hắn nhanh chóng dập mắt, cũng điều chỉnh điện thoại qua chế độ im lặng, sau đó không nhận thêm cuộc gọi nào nữa.
Vương Tĩnh ban đầu còn bị dọa nhảy dựng, nhưng lại nhanh chóng tức giận, tẩu hỏa nhập ma cái gì chứ, bà đã sớm biết cái gọi là dị nhân luyện quyền gì đó hoàn toàn khác với tiểu thuyết miêu tả!
"Thằng lõi con, tao chờ bây về nhà!"
...
Một nơi khác, Hạ Thiên Ngữ thật sự bị tức giận không nhẹ, cái thứ dê xồm kia còn dám mặt dạn mày dày mà nói cho mẹ hắn là quan niệm không hợp, nói cô ta sắp thành minh tinh cho nên mắt cao hơn trời... Cô thật sự muốn tức điên lên được!
"Lạc Thần, tớ đã nói với cậu là cái tên đó rất xấu xa mà, về nhà còn vừa ăn cướp vừa la làng nữa chứ. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ta lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, nói có mười mấy chữ, cái gì tình tiết khúc chiết, quá trình thoải mái... Mà chuyện ác hắn ta làm lại chẳng phun ra câu nào cả! Tớ cho cậu biết, nhà bọn họ nằm ở..."
"Nhanh đi điều tra, đừng nói cái gì cả, trừng trị hắn một trận trước, để chúng ta xả cơn giận này một chút cái đã."
Hạ Thiên Ngữ nói hết tin tức biết được từ chỗ cô mình cho Khương Lạc Thần hay, nhưng địa chỉ mà cô ta nói vẫn là cái cũ trước kia, cô ta còn không biết gia đình Sở Phong đã dọn đi rồi.
Bóng ma tâm lý trong lòng cô ta lớn vô cùng, đời này cũng không muốn đi coi mắt lần nào nữa.
Chạng vạng, trên một con đường trong thành phố Thuận Thiên.
"Báo đây, báo đây, tin đầu đề, nữ thần ra ngoài tiêu dao với người ta!"
Người qua đường ghé mắt, đã niên đại nào rồi mà còn bán báo kiểu này chứ.
"Các người không biết thôi, Khương Lạc Thần hẹn hò với một người đàn ông thần bí, tin chấn động như vậy không xem được ở chỗ khác, chỉ có ở tờ báo của tòa soạn này có mà thôi."
Trên đường lập tức xôn xao một trận.
Bởi vì Khương Lạc Thần chưa bao giờ có tin tức mặt trái, hôm nay cư nhiên đi hẹn hò với người khác bị bắt ngay tại trận à?
"Trên mạng chỉ có mấy thông tin vụn vặt, bởi vì đều bị người ta cắt bỏ rất nhanh, không để lại dấu vết gì, chỉ có tờ báo của tòa soạn này là độc nhất vô nhị cả nước, chỉ có nó mới cả gan đưa tin mà thôi." Người bán rao lên.
Hiển nhiên, cách thức tuyên truyền này rất có hiệu quả, rất nhiều người vây quanh.
"Tôi còn tưởng là tòa sạn nào, hóa ra là ‘Tòa soạn Vương Đức’ à, trước kia lúc mới thành lập còn không biết xấu hổ dỏng dạc nói phải trở thành tòa soạn nói lên sự thật, bây giờ thì thành ra cái gì, đơn giản là thể loại thất đức mà thôi. Toàn là ba cái tin tào lao nhảm nhí của giới giải trí, mấy nhân vật thích tạo tai tiếng để lên đời, chả có giới hạn cái gì cả."
"Đúng rồi, tôi nhớ lần trước bọn họ còn vu khống Khương Lạc Thần, liên tục đăng bài ba ngày liền, tiêu đề là ba ngày hai đêm không thể không nói ra của Khương Lạc Thần và Ngưu Thần Vương."
"Đúng vậy, lần này còn bôi bác Khương Lạc Thần, tiêu đề là Khương Lạc Thần và Ngưu Thần Vương nối lại tình xưa, nói người đàn ông thần bí kia chính là Ngưu Thần Vương, đúng là không có liêm sỉ mà."
...
Mọi người liên tục khinh thường.
Kể cả người bán báo cũng thấy ngại, hắn ta cũng biết, tòa soạn này rất biết bịa đặt bậy bạ, bắt gió bắt bóng, toàn đưa tin lung tung tầm phào.
"Tôi nhớ lần trước, tòa soạn Vương Đức còn muốn đưa tin về câu chuyện không thể không nói giữa con rắn trắng núi Thái Hành và vượn già của núi Tung Sơn nữa chứ, kết quả kinh động đến ngành có liên quan, thiếu chút nữa là đóng cửa cả tòa soạn rồi."
"Được rồi, được rồi, thứ báo chí không liêm sỉ này thì đừng tin.”
Trong tòa soạn Vương Đức, tổng biên muốn ói máu, cực khổ lắm mới moi được một tin tức lớn như vậy, thế mà chẳng ai chịu tin!
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người không ai tin, bởi vì trên mạng thật sự có người đăng ảnh lên, tuy rằng bị xóa bỏ ngay, nhưng vẫn có người tải về, lén lút truyền nhau.
"Trời ạ, thật sự là Khương Lạc Thần, thằng cặn bã kia là ai, tôi muốn đi giết hắn!"
...