Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1973 - Chương 1973: Niết Bàn Trong Long Sào (2)

Thánh Khư Chương 1973: Niết bàn trong long sào (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Roạt roạt roạt!

Vùng đất này được kích hoạt, vô số phù văn nở rộ, đó là phù hiệu của trường vực đang tỏa ra, Sở Phong noi theo cổ nhân mà tái hiện truyền thuyết, thực sự bố trí ra vùng đất niết bàn.

Không cần ăn dị quả, chỉ cần nuốt tinh hoa núi non sông hồ cùng tinh túy của đáy biển, lấy long sào làm vật trung gian để tập hợp lại với nhau, sau đó đoạt lấy tạo hóa ẩn chứa trong thiên địa.

Ầm ầm!

Thiên địa chấn động kịch liệt, vạn vật khôi phục, ngay cả cây cỏ bình thường nhất trong sào huyệt thì lúc này cũng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vô số tinh hoa của địa mạch dưới đáy biển và thần hóa cất giữ trong biển khơi được quy tụ lại một chỗ, long sào lúc này giống như thần lô.

Nơi này quá thần thánh, cực kỳ chói lọi, ánh sáng như mưa rơi xuống, đây là mưa linh khí, là tinh túy của thủy triều, có khả năng tẩm bổ vạn linh.

Sở Phong ngồi xếp bằng xuống dưới, Yêu Tổ Chi Đỉnh sừng sững đứng ở nơi này, nó đang ầm ầm rung động.

Hết thảy đều trong quá trình tiến hành đâu vào đấy, dựa theo bố trí của Sở Phong mà triển khai tất cả, lực lượng niết bàn ngập tràn đại biểu cho tân sinh, cho năng lượng sống bừng bừng mãnh liệt.

“Ra sao rồi?”

Sở Phong hỏi Yêu Tổ Chi Đỉnh, hắn rất lo lắng và bất an, cái này liên quan trực tiếp đến sự sống còn của thân bằng cố hữu, bọn họ có thể sống sót ra ngoài hay không.

Nếu như ngay cả niết bàn chi địa cũng không có hiệu quả, vậy thì hắn thực sự không còn cách nào nữa, tất cả công sức đều trở thành không khí, chỉ còn lại bi thương và tiếc hận đến xé tim xé phổi.

“Trường sinh mệnh của thế giới trong cơ thể ta không chỉ hùng mạnh gấp mười lần, mà còn đang không ngừng nâng cao. Nhưng rất nhanh sẽ đến cực hạn của ta, ta cũng không biết bọn họ có khả năng sống sót hay không.”

Yêu Tổ Chi Đỉnh không xác định, nó đã làm hết sức rồi, thông qua niết bàn chi địa này mà dẫn truyền sinh cơ bừng bừng tiến vào trong cơ thể.

Tại thế gian này không có Thiên Tôn, hơn nữa lúc trước còn bỏ lỡ rất thời gian tốt nhất chỉ vì Thái Võ ngăn cản, Sở Phong và Yêu Đỉnh không còn biện pháp nào, chỉ có thể ở nơi này đánh cược một lần.

Tiếng vang không dứt, núi non cùng vang.

Cho dù là thời cổ đại thì loại cảnh tượng này cũng đủ để chấn động thế gian, có người dựa vào núi non sông hồ vạn vật mà tu hành, đây tuyệt đối là chuyện lớn trong thế giới của tiến hóa giả, những nhà nghiên cứu trường vực thông thường đều không có được loại truyền thừa này, bởi vì bọn họ căn bản không có loại bản lĩnh ấy!

Khi xưa từng có người mượn sào huyệt của phượng hoàng mà lột xác, thực hiện quá độ của tầng sinh mệnh, hành động kia đã trở thành hành động trên vạn người, trở thành thần thoại nổi danh.

Hiện tại thực sự có niết bàn chân chính đang diễn dịch, đang cắn nuốt tinh hoa núi non, tái hiện tại cảnh tượng thịnh thế trong ghi chép ở sách cổ.

Tròn bốn ngày, nơi này đều rạng rỡ ánh hồng, sương trắng bốc lên, kim quang bành trướng, năng lượng lưu động chói mắt, tất cả đều tụ tập về phía trung tâm.

Cỏ Long Huyết, hoa Nghịch Lân cùng cây Long Thai vốn dĩ đang sinh trưởng tốt, nhưng sau khi trải qua thời điểm cực thịnh thì bắt đầu héo tàn, tất cả tinh hoa đề tiến vào vị trí trung tâm trong niết bàn chi địa.

Không hề nghi ngờ, Yêu Tổ Chi Đỉnh đã hấp thu nhiều nhất, nó đang dựng lên trường sinh mệnh đặc thù, muốn phục sinh mấy người kia.

Sở Phong ngồi ở bên cạnh, cho dù hắn không chủ động hấp thụ thì thân thể hắn cũng đang phục hồi, mặc dù sắc mặt thoạt nhìn trắng nhợt như giấy, thế nhưng thực lực chân chính lại đang tăng lên.

Sở Phong bị động tiến hóa, vốn không muốn hấp thụ tia năng lượng kia, thế nhưng nó lại chủ động tiến vào trong cơ thể hắn, tinh túy nơi này quá nồng đậm, không hấp thụ thì quả là lãng phí, bởi lẽ nó sẽ dần dần tràn ra, thất thoát ra bên ngoài long sào.

Sau tám ngày, sương trắng tan bớt, năng lượng cũng dần dần khô cạn.

Mảnh đất tạo hóa này đã bị bọn hắn lợi dụng đến cực hạn, hết thảy cơ duyên và dẫn lưu xung quanh sơn xuyên trong long sào đều đã đi đến điểm cuối.

Sở Phong chưa từng nghĩ muốn tiến hóa, thế nhưng thực lực bản thân hắn không biết đã tăng vọt từ bao giờ, tới một lần đại niết bàn, lúc này hắn đã bước vào lĩnh vực Thánh Nhân.

Sở Phong đứng nguyên chỗ, quanh thân hắn tróc xuống một lớp xác, theo gió mà nứt ra, sau đó hóa thành tro bụi. Nhục thân của hắn cũng đang phát sáng, cấp độ sinh mệnh tấn chức, trở thành Thánh giả trẻ tuổi nhất đương thời!

Hồn quang của hắn cũng đang chập chờn kịch liệt như thủy triều cuồn cuộn, tinh thần lực lưu chuyển, hào quang của bản thân tỏa vạn dặm.

Thế nhưng Sở Phong lại chẳng hề vui sướng chút nào, loại tiến hóa này đối với hắn bây giờ mà nói thì quả thực không có chút cảm giác thành tựu gì hết, thứ hắn muốn chỉ là phụ mẫu cùng bạn bè có thể sống lại.

Sở Phong đã sớm tính toán kỹ càng con đường tiến hóa của bản thân, hết thảy hiện tại đều không phải điều hắn mong muốn, muốn giết Thái Võ, Hồn Nghệ cùng những Thiên Tôn khác, dựa vào từng này làm sao có thể đạt thành?!

Hắn muốn đi trên con đường mạnh nhất!

“Ta chỉ cầu mọi người còn sống, sau đó sẽ mở tiệc tẩy trần (1) cho mọi người, mang mọi người đi ngắm nhìn tinh không, cùng mọi người ca múa hồng trần.”

(1)Tiệc tẩy trần: Chỉ bữa tiệc được tổ chức để đón chào người từ phương xa trở lại, chào mừng bọn họ sau một chuyến đi dài.

Lúc này đây, Sở Phong không cầu gì khác, chỉ nguyện bọn họ có thể sống sót!

Hắn vươn tay, bàn tay có chút run rẩy, khẽ chạm vào vết máu loang lổ trên Yêu Tổ Chi Đỉnh, sau đó đột nhiên mở ra!

“Chỉ mong mọi người... sống sót!” Âm thanh khàn khàn mang theo sự run rẩy khẽ vang.

Nắp đỉnh mở ra, bên trong tự hình thành một tiểu thế giới.

Sương máu cùng năng lượng sinh mệnh nồng đậm bốc lên, sau đó nhanh chóng tràn ra, còn mang theo vị máu tươi nhàn nhạt cùng hơi thở lạnh lẽo tịch mịch.

Sở Phong cứng người tại chỗ, hắn cảm ứng được năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ, chính là năng lượng mà Yêu Tổ Chi Đỉnh đã hấp thụ từ niết bàn chi địa, chứ không phải do sương máu tỏa ra.

Trong chớp mắt, Sở Phong cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, bởi lẽ hắn không cảm giác được cỗ hơi thở quen thuộc nào, không có ấn ký của những người kia, cũng không thấy hồn quang của bọn họ.

Tai hắn ong ong cả lên, trước mắt biến đen, khóe miệng không biết lúc nào đã chảy máu, hắn lảo đảo quỳ sụp xuống, suýt nữa đã ngã ngào trên mặt đất.

Sở Phong như bị sét đánh, cảm thấy trong lòng khó chịu đến cực hạn, cả người đau đến không thở nổi, cái gì cũng không nghe thấy, trước mắt cũng chỉ toàn màu đen. Sở Phong vô lực vịn lấy Yêu Tổ Chi Đỉnh, thân thể không ngừng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment